Tâm linh giống như một chú chim nhỏ bay lượn khắp bốn phương, khi
linh giác của ta đến bên nguyên thủy sâm lâm, một cảnh tượng rõ ràng hiện
ra trong đầu ta.
Trong rừng ẩn nấp rất nhiều người, bọn chúng toàn thân hắc y, tên đều
được lắp sẵn trên cung lớn, đang lặng im chờ đợi, chỉ sợ không dưới vài
ngàn người
Bên ngoài rừng có xếp hơn mười cái nồi lớn, một hắc y lão giả phục sức
giống hệt quân sư Vu sư của Đại Nguyên Thủ năm xưa, đang bỏ những vật
kì dị vào trong nồi, làn khói màu vàng bay ra, ngưng tụ lại ở phía trên nồi
mà không tan ra. Lão nhân đó cầm một cái vung lớn, đậy lên nồi, làm làn
khói vàng đó không thể bay ra ngoài, lại bắt đầu hướng về một cái nồi khác
làm y như vậy.
Ta mở to mắt nhìn ra, cảm thấy gió đang từ phía sâm lâm thổi tới, vội vã
hạ lệnh: “Lập tức tìm lấy vải ướt, mỗi người một cái, khi nghe mệnh lệnh
của ta lập tức bịt lên mũi.”
Cuối cùng ta cũng biết tại sao địch nhân không tiến công, bởi vì bọn
chúng còn có một âm mưu đáng sợ và ác độc hơn.
Người của Vu quốc cuối cùng đã đến rồi. Vu sư chính nhờ dùng độc
dược mà nổi danh Đế quốc, năm đó ta và Kỳ Bắc nhờ mê hương do hắn đặc
chế để đánh thuốc Hắc Quả Phụ và thủ hạ của ả. Độc tố bôi trên Trí Tuệ
điển để đối phó với Ma Nữ không chừng cũng là do hắn tạo ra.
Ta trầm giọng: “Sau khi địch nhân phóng khí độc chúng ta hãy giả vờ
hôn mê ngã ra, đợi khi chúng đến gần thì giết cho bọn chúng trở tay không
kịp.”
Bạch Đan nói: “Nhưng nếu địch nhân đông hơn chúng ta nhiều lần, sớm
muộn chúng ta cũng không chống nổi bọn chúng.”
Ta tỉnh táo nói: “Địch nhân chỉ có năm đến sáu nghìn người, điều này có
thể giải thích được. Bởi vì nếu nhiều người quá, sẽ khó có thể ẩn giấu hành
tung, đáng sợ là đối phương có vu sư từ Vu quốc đến, âm mưu quỷ kế khó
có thể đề phòng, nhưng lần này ta sẽ cho bọn chúng chịu thiệt thòi lớn.”
Nói đến đây, tâm linh của ta đột nhiên có cảm ứng, thấp giọng nói:
“Nằm xuống đất, bịt mũi mồm lại.”