ĐẠI MẠC THƯƠNG LANG (TẬP 2) - Trang 139

Tôi lơ mơ không hiểu, cậu ấy nhìn ra ngoài cửa rồi lại thì thầm: “Tôi kể

lại từ đầu cho cậu, nghe xong cậu tự khắc sẽ hiểu.”

Trong lều, Vương Tứ Xuyên kể tóm tắt cho tôi nghe tình cảnh cậu gặp

phải, nghe xong tôi kinh ngạc tột độ, chuyện cậu ấy vừa kể khác hẳn với
những gì tôi trải qua.

Sau khi tôi và hai người họ bị lạc nhau, họ liên tục đuổi theo mấy ngã rẽ,

rồi phát hiện không bám kịp chúng tôi, trong khi đó địa hình quả thực quá
phức tạp, dẫu vận may có lớn đến đâu cũng khó có thể tự mình tìm về “trạm
lánh nạn” trong khoảng thời gian ngắn.

Lúc đó, nếu tiếp tục mù quáng tìm kiếm trong khu vực đó thì e là chỉ còn

đường chết. Khi ấy, Vương Tứ Xuyên và Mã Tại Hải cũng chẳng bàn bạc gì
nhiều, chỉ nghĩ một lát rồi cùng cho rằng con đường sống duy nhất là quay
lại đường ống thông gió lúc đến, rồi trở về phòng chiếu phim.

Thế là, họ lập tức quay trở lại theo đường cũ, đây cũng chính là nguyên

nhân khiến tôi chạy theo Viên Hỷ Lạc được nửa đường thì không nghe thấy
động tĩnh của hai người họ nữa.

Họ trèo vào đường ống thông gió, rồi bò giật lùi suốt chặng đường, có

điều khói trong đường ống bốc lên cuồn cuộn, cuối cùng họ trèo qua lỗ
niêm phong, lấy mảng xi măng tróc ra trên tường và ba lô của mình bịt chặt
đường lan tỏa của khí độc, cuối cùng họ dừng lại giữa ống, nhúng quần áo
vào nước để che kín mũi miệng.

Tôi nghe đến đây thì biết họ đã may mắn giữ được tính mạng, trong

đường ống thông gió không có đèn, phần lớn khí độc sau khi chui vào ống
thông gió thì đều bị ngưng tụ trong điều kiện bóng tối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.