ĐẠI MẠC THƯƠNG LANG (TẬP 2) - Trang 288

Có điều lúc này tôi thực chẳng buồn đấu khẩu với anh ta, không đếm xỉa

đến lời trách móc, tôi bò ra chỗ khác. Anh Điền không phải kẻ biết ứng phó
với loại người như tôi, nên chỉ lủng bủng phàn nàn mấy câu, thấy không có
người phụ họa thì ngậm miệng luôn.

Lúc đó, tôi không hề biết chuyến bay âm thầm ấy đã làm rất nhiều thứ

thay đổi, thậm chí vì chuyến bay ấy mà cuộc đời sau này của tôi cũng xảy
ra những biến đổi không ngờ. Trong phần sau của câu chuyện tôi sẽ lần lượt
nhắc đến, nó hoàn toàn không liên quan tới câu chuyện này.

Sau đó, chúng tôi trở về theo lối cũ, để tiết kiệm nhiên liệu nên Ivan tắt

hết đèn halogen, ba tiếng sau đó diễn ra tương đối yên ắng.

Chính trong ba tiếng đồng hồ này, tôi bắt đầu manh nha ý niệm sẽ viết lại

câu chuyện, đó là ý tưởng bột phát và xảy đến hoàn toàn bất ngờ, như thể có
ai bỗng dưng nhét nó vào đầu tôi vậy. Một người không hề xuất sắc trong
các tiết học văn hóa như tôi lại nảy ra một suy nghĩ khiến chính bản thân
còn thấy ngạc nhiên.

Trong chiếc máy bay gần như vỡ nát, chúng tôi đã không ăn không uống

trong suốt bảy tiếng đồng hồ, ngay cả đi tiểu tiện cũng phải cố gắng giải
quyết thật nhanh chóng. Nhưng đó vẫn chưa phải điều khó chịu nhất, trong
hoàn cảnh này, cơn nghiện thuốc tự nhiên lại bùng phát, nó cào cấu ruột
gan, khiến chúng tôi cơ hồ sống không bằng chết. Vương Tứ Xuyên loay
hoay nghĩ cách hút thuốc với cái mũ chụp trên đầu để giết thời gian. Tôi và
Bùi Thanh thì nhắm mắt dưỡng thần.

Sự bình tĩnh chỉ kéo dài được ba tiếng, bắt đầu từ tiếng thứ tư trở ra, tất

cả chúng tôi đều nghe thấy một tiếng động kì lạ phát ra trên máy bay, sau đó
toàn bộ đèn trong khoang liền tắt ngóm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.