ĐẠI MẠC THƯƠNG LANG (TẬP 2) - Trang 309

đứng mấy đâu. Bọn họ hẳn không thèm chuyển cả chiếc máy bay rách
bươm ấy đi.”

“Đúng là ở gần đây không?” - Tôi hoài nghi. Vương Tứ Xuyên đi tìm

một vòng, lúc trở về mặt cậu ta xanh như tàu lá chuối, miệng lẩm bẩm
chẳng khác nào bị tẩu hỏa nhập ma: “Lạ thật! Nó biến mất rồi. Ở đâu được
nhỉ? Lẽ nào bị chuyển đi thật? Hay lúc máy bay chúng ta rơi xuống đã đè
bẹp nó ở dưới?”

Tôi lắc đầu, chỉ vào tàn tích chiếc máy bay vẫn còn đang cháy dở ở trước

mắt: “Nó đây này!”

Tôi không thể đưa ra lời giải thích xác đáng, cũng không thể nhìn thấu

điểm bí ẩn bên trong, nhưng tôi cơ hồ có thể khẳng định chiếc Shinzan của
bọn Nhật chìm trong sông ngầm chính là chiếc máy bay ném bom vừa mới
rơi xuống.

Nếu nói vậy thì ở đây xuất hiện mâu thuẫn không thể lý giải. Làm sao

khi máy bay chưa rơi, chúng tôi lại có thể nhìn thấy tàn tích của nó sau khi
rơi xuống? Tôi của thời đó hoàn toàn không đủ tri thức để nghĩ ra nguyên
do sâu xa nằm ẩn bên trong.

Tôi cảm giác nhất định bản thân mình có vấn đề. Có thể trong lúc bay

xuống vực sâu, chúng tôi đã hít phải khá nhiều khí độc nên tất cả đều hóa
điên. Đây là cách giải thích duy nhất. Trúng độc khí thủy ngân sẽ khiến hệ
thần kinh bị bệnh biến, cảm giác này khiến người ta rợn tóc gáy, mọi
chuyện trong con mắt người điên đều chẳng cần lý do.

“Thế thì không cần phải lo nữa. Có thể bây giờ chúng ta đã được cứu

thoát và đang nằm trong lều cứu thương…” - Vương Tứ Xuyên tưởng
tượng - “Và Ivan cũng chưa chết.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.