ĐẠI MẠC THƯƠNG LANG (TẬP 2) - Trang 311

“Thế thì đi thôi!” - Tôi hào hứng tiếp lời - “Có thể họ đang đợi chúng ta

ở cửa hang và sẽ nắm lấy tay chúng ta lôi lên như lần trước.”

“Sau đó sẽ giải thích mọi chuyện cho chúng ta chăng?” - Vương Tứ

Xuyên hy vọng. Tôi thầm nghĩ khả năng này không lớn lắm, nhưng tôi
không muốn nghĩ về chuyện đó.

Chúng tôi thu xếp ít đồ, trên máy bay vốn không chuẩn bị nhiều lương

khô mà phần lương khô mang theo cũng vứt gần hết xuống vực sâu, mọi
người đều ra trận với chiếc ba lô nhẹ nhàng.

Chúng tôi men theo dây thép quay lại phía sau. Mực nước ở đây rất thấp,

còn chưa tới đầu gối, chúng tôi lội nước và ngược lên thượng nguồn.

“Lúc chúng ta đến không đi con đường này.” - Vương Tứ Xuyên nhận

xét - “Chúng ta xuống đây theo nhánh sông số một.” Cậu ta soi đèn pin lên
đỉnh động, rồi lẩm bẩm: “Tốt nhất là chúng ta có thể mò lên được mặt đất.”

“Nếu đi theo con đường lúc đến thì cuối cùng chúng ta phải leo vách

dựng đứng cao hơn một trăm mét. Họ nói, nhánh số không này dễ đi hơn,
cuối cùng sẽ đi ra từ một khám động.” Tôi đáp.

Tôi không biết cách nghĩ của mình chính xác không, nhưng tôi không tin

mình có thể leo lên được vách động cao chừng ấy.

Dọc đường đi, chúng tôi nhìn thấy rất nhiều biểu ngữ. Hai ngày sau,

trong lúc vừa đói vừa lạnh, tôi nhìn thấy một dải màu rất quái dị hiện ra
trước mắt.

Trong sát na, tôi không nhận ra đó là gì, nhưng Vương Tứ Xuyên đã hét

lớn, rồi reo lên điên cuồng. Bấy giờ tôi mới nhớ ra, đó chính là ánh sáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.