ĐẠI MẠC THƯƠNG LANG (TẬP 2) - Trang 325

Tôi nhìn bọn họ, trên mặt còn bết bùn nên chẳng nhận rõ ngũ quan. Tôi

quay sang phía người vừa gọi tên mình, đột nhiên cả cơ thể tôi cứng đờ như
khúc gỗ, tôi nhìn khuôn mặt người đó mà đầu óc chợt trống rỗng.

Chẳng thể ngờ, tôi lại nhìn thấy Viên Hỷ Lạc.

Tuy mặt cô ấy cũng bê bết bùn đất nhưng tôi không thể nhận lầm được

đôi mắt sáng như sao kia, Viên Hỷ Lạc không hề điên, cô ấy đang cười với
tôi.

Tôi ngây ngô đứng lặng, Vương Tứ Xuyên cũng sững người, hỏi tôi thế

này là thế nào? Đám người xúm lại, có người trong tay còn lăm lăm khẩu
súng, Viên Hỷ Lạc nói với họ: “Không sao, phe ta cả mà!”

Lúc ấy, họ mới hạ súng xuống, những người khác nhìn vào căn nhà gỗ

phía sau lưng chúng tôi, vui mừng nói: “Ơn trời! Cuối cùng cũng tìm được
nơi khô ráo!”

Trong lúc ngạc nhiên tột độ, tôi cơ hồ không ý thức được họ bê cả thân

bùn đất đang bước vào căn nhà gỗ, mắt tôi vẫn không rời Viên Hỷ Lạc.

Sau khi cởi áo mưa, nhìn trang phục họ vận trên mình là tôi biết đoàn

người này là một đội địa chất, tôi không quen họ lắm, nhưng vừa nhìn thấy
anh Điền, bọn họ đều tỏ vẻ rất đỗi kinh ngạc. Anh Điền cũng nhìn lại họ.
Trong khoảnh khắc đó, đầu óc tôi hỗn loạn, tôi cảm thấy dường như điểm
nào đó có vấn đề.

Họ cởi bớt quần áo rồi ngồi quây quanh đống lửa để sưởi ấm. Vương Tứ

Xuyên nhìn tôi, cậu ta cũng chưa phản ứng lại được, mà chỉ máy móc lấy số
thịt vừa săn được gần đây nhất mang ra cho họ ăn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.