ĐẠI MẠC THƯƠNG LANG (TẬP 2) - Trang 361

Trong đám người ngồi đây không có anh Miêu, tôi đoán anh ấy cũng bị

lũ cuốn xuống hạ nguồn rồi.

Tôi mang thịt hun khói ra nấu cho mọi người ăn, sau khi họ ngấu nghiến

như ăn sống nuốt tươi, tôi bảo nhóm Viên Hỷ Lạc cứ nghỉ ngơi, để tôi trông
các thành viên bị thương giúp một lát. Chẳng bao lâu sau, họ đã chìm vào
giấc ngủ.

Khôn Lỏi là người rất tận tụy với công việc, tuy vô cùng lo lắng cho đặc

phái viên nhưng cậu ta vẫn giám sát bọn tôi như hình với bóng, đột nhiên
tôi lại thấy sợ loại người này, rốt cuộc họ sống vì mục đích gì vậy?

Mãi tới nửa đêm tôi mới chợp mắt một lát, ngày hôm sau tỉnh dậy thì

phát hiện ngủ ở đây lạnh hơn ngủ trên mặt đất rất nhiều. Kí ức về huyệt
động vốn đã phai nhạt trong tâm trí tôi giờ lại như được giở lại từng trang.
Lòng tôi bất giác thấy ớn lạnh.

Nhỏm ngồi dậy ngẫm nghĩ xem tiếp theo nên làm gì, chợt tôi nhìn thấy

mấy thành viên bị thương nhẹ đang thu xếp hành lý, dường như họ định đi
đâu đó.

Tôi ngăn họ lại, hỏi xem định làm gì, thì Khôn Lỏi dẫn đầu đoàn nói họ

phải đi về phía hạ nguồn để tìm những người bị lũ cuốn trôi.

Tôi nổi giận, thầm nghĩ đúng là đồ ngu không biết tự lượng sức mình, họ

biết phía dưới kia là nơi như thế nào không? Tuyệt đối không thể để họ đi
được! Chẳng ngờ mấy người này đều không nghe lời khuyên giải của tôi.
Lúc ấy tôi mới nhớ ra ở đây mình đâu phải người phụ trách.

“Cậu không cần giám sát chúng tôi nữa à?” - Tôi cố gợi lại trách nhiệm

của Khôn Lỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.