ĐẠI MẠC THƯƠNG LANG (TẬP 2) - Trang 362

Nhưng cậu ta chỉ tay về phía sau lưng tôi. Tôi nhìn thấy một thành viên

bị thương khá lớn tuổi đang nhìn mình. Súng được đặt bên cạnh gối của anh
ta.

Tôi bừng bừng lửa giận, thầm nghĩ mặc xác các người, muốn chết thì cứ

việc lao đầu vào mà chết. Nhưng nghĩ kĩ, tôi nhận thấy mấy người này mà
xảy ra chuyện chẳng phải lại đến lượt chúng tôi ra tay cứu hay sao?! Phiền
phức thật! Đành nhờ Viên Hỷ Lạc nói giúp vậy. Nào ngờ Viên Hỷ Lạc lại lú
lẫn đồng ý với họ, đồng thời còn nói mình cũng sẽ xuống hạ nguồn. Cô bảo
tôi: “Các anh đến thì chúng tôi có thêm nhân lực. Rất có thể những thành
viên bị cuốn trôi xuống hạ nguồn vẫn còn sống giống như chúng tôi, nên
chúng tôi cần xuống đó xem mới được!”

Tôi tức mình chửi thầm: “Mẹ kiếp, nói thì nghe hay lắm, cô có biết làm

thế là hại chết họ không?”, nhưng tôi lại không thể thốt ra thành lời, chẳng
biết làm gì, tôi sốt ruột giậm chân bình bịch.

Viên Hỷ Lạc nhìn vẻ mặt của tôi, lại ngỡ tôi nhát gan, liền nói: “Hãy tin

tôi! Tôi tin vào phán đoán của mình. Trong tình huống này, chúng ta phải
dám mạo hiểm. Vô Dụng, anh đã làm việc với tôi mấy lần, anh biết tôi
không bao giờ nói hai lời rồi đấy!”

Tôi nhìn Vương Tứ Xuyên, suýt chút nữa đã buột miệng tiết lộ mọi

chuyện, Vương Tứ Xuyên trừng mắt nhìn tôi, tôi mới cố nuốt lời nói ngược
vào trong, bây giờ nói ra mọi chuyện chỉ tổ khiến người ta nghĩ tôi giận lẫy
và chưa chắc đã tin lời tôi nói.

Trong lúc bất lực, chúng tôi đành để những thành viên bị thương ở lại,

rồi bảo với Viên Hỷ Lạc chuyện này cần nhiều người, nếu không dẫu có tìm
thấy họ cũng không đủ sức mà ứng cứu, hay là cứ để tôi, Vương Tứ Xuyên
và Khôn Lỏi đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.