ĐẠI MẠC THƯƠNG LANG (TẬP 2) - Trang 379

Tôi nhớ đến trong căn phòng ngập nước, Viên Hỷ Lạc dẫn tôi xem dòng

chữ khắc trên tường, một ý nghĩ nghe có vẻ cực kì phi lý đột nhiên bập
bềnh hiện lên trong đầu.

Vì sao khi ấy Viên Hỷ Lạc lại cho tôi xem câu nói đó? Vì sao một câu

nói kì quái như thế lại được khắc trên tường? Ai đã khắc nó? Gần như cùng
lúc tôi chợt nghĩ đến câu nói lạ lùng của Hà Nhữ Bình giả mạo khi nghe
thấy giọng tôi, hình như anh ta bảo: “Tại sao lại là mày?”

Lúc anh ta nghe thấy giọng tôi, phản ứng rất kì lạ, lúc ấy tôi không thể lý

giải, nhưng nếu là vậy… Một vòng tròn gần khép kín trong đầu tôi đột ngột
khép hẳn lại.

Khi định thần, tôi phát hiện khắp người đã ướt sũng, tay không kiểm soát

được run lên bần bật.

“Rốt cuộc cậu bị sao vậy?” - Vương Tứ Xuyên hỏi gặng.

Tôi hít sâu một hơi, rồi lắp bắp nói như bị trúng tà: “Tôi phải trở lại…

trở lại hang động!”

Tôi đã tham gia vào lịch sử của Viên Hỷ Lạc, tôi thầm than trong lòng,

tóc gáy như dựng đứng cả lên.

Sở dĩ Hà Nhữ Bình giả mạo sợ hãi như vậy khi nhìn thấy tôi là vì anh ta

đã từng gặp tôi, còn Viên Hỷ Lạc cho tôi xem dòng chữ đó chắc chắn là
muốn gợi ý cho tôi nhớ lại quá khứ. Tất cả những chuyện này đã được sắp
xếp từ trước, mà người sắp xếp lại chính là tôi, tôi sắp xếp tất cả để nhắc
mình lĩnh hội được toàn bộ bí mật sâu xa nằm ẩn sau câu chuyện này vào
khoảnh khắc Vương Tứ Xuyên nói câu then chốt đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.