Tôi nghĩ đến hàng loạt thông tin nhảy bổ ra từ trong trí óc, rất nhiều suy
nghĩ kì quái vụt lướt qua, tôi không nắm được bất kì manh mối nào, đột
nhiên trong đầu tôi lóe lên tia sáng, tôi đã nghĩ ra điểm then chốt.
“Tất nhiên dẫn đến tất nhiên” - Đây là câu Vương Tứ Xuyên nói với tôi,
nếu bảo Viên Hỷ Lạc sử dụng câu nói này để cài bẫy, thì cô ấy buộc phải
biết tôi từng nghe Vương Tứ Xuyên nói câu này, nhưng theo tình hình hiện
tại thì tôi không thể tiết lộ cho cô ấy biết.
Mà sau này cô ấy lại nhất định biết câu này và còn chú ý dẫn tôi tới xem.
Ngoài tôi ra, chẳng lẽ còn ai khác cung cấp thông tin cho cô ấy sao? E là
không thể nào xảy ra trường hợp ấy được.
Tôi lại nhớ đến tình cảnh sau này của Viên Hỷ Lạc: cô ấy không chạy
trốn cùng đặc phái viên, mà một mình ở dưới sông ngầm và gặp chúng tôi.
Nếu họ giết tôi ở đây và không tìm thấy cuộn phim thì lúc thoát ra ngoài
phải cùng nhau hành động mới đúng chứ. Nhưng tình cảnh lúc ấy “tôi” nhìn
thấy là đặc phái viên vẫn ở trong nhà kho (chắc chắn để tìm cuộn phim),
còn Viên Hỷ Lạc thì một mình đi ra phía ngoài động, điều đó chứng tỏ giữa
cô ấy và đặc phái viên đã xảy ra mâu thuẫn.
Vấn đề giữa các đặc vụ chắc hẳn không phải sự giận dỗi nhất thời mà ắt
phải là sự phản bội hoặc rạn nứt hoàn toàn.
Từ hai nhân tố đó, tôi có thể suy đoán: Thứ nhất, nếu cô ấy đã nghe được
câu “tất nhiên dẫn đến tất nhiên” từ tôi, chứng tỏ tôi sẽ không chết ở đây.
Thứ hai, rất có khả năng sau đó mối quan hệ giữa cô ấy và gã đặc vụ sẽ rạn
nứt.
Điều đó cũng có nghĩa là chẳng bao lâu nữa tình hình trước mắt của tôi
sẽ có thay đổi ngoài dự tính.