Có điều, tại sao lại không đúng?
Ngay cả chuyện mình quay lại hơn mười tháng trước tôi cũng đã tin,
dường như mọi chuyện đều trở nên thông suốt khi lý giải theo chiều hướng
ấy. Nhưng vì sao ở đây lại xuất hiện chuyện kì quái thế này?
Tôi ngây người nhìn hàng chữ, nhất thời không biết nên làm gì.
Viên Hỷ Lạc nhìn vẻ mặt của tôi, liền hỏi: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi
à?”
Tôi nhìn cô ấy, không biết nên giải thích thế nào, nghĩ đi nghĩ lại đành
trả lời không có việc gì, nhưng tay của tôi đã bất giác run lên một cách
không thể kiểm soát.
Tôi hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, bắt đầu nghĩ xem ai đã khắc
dòng chữ ấy.
Chỉ có hai người biết dòng chữ này, đó là tôi và Vương Tứ Xuyên.
Khả năng tôi khắc đã bị loại trừ, vậy lẽ nào là Vương Tứ Xuyên? Nhưng
nếu thế thì mọi điều kiện tiên đề đều không thể giải thích nổi, bởi Vương
Tứ Xuyên không hề hay biết về kế hoạch của tôi, cũng không thể biết Viên
Hỷ Lạc quan trọng thế nào đối với tôi, dẫu cậu ta có nhanh chân hơn tôi, lén
đến khu căn cứ địa này để khắc dòng chữ ấy thì lý do của cậu ta là gì? Điều
này còn khó hiểu hơn cả sự xuất hiện của dòng chữ ở nơi đây.
Vậy mà, ngoài khả năng này ra, tôi không còn bất cứ cách giải thích nào
khác.