ĐẠI NGHỊCH CHI MÔN - Trang 213

-Đồ lưu manh!

Đỗ Sấu Sấu sửng sốt một lát, không hiểu vì sao Chung Cửu Ca lại chửi

mình là đồ lưu manh.

Diệp đại nương đi trước, An Tranh đi sau, hai người một mực duy trì cự

ly. Đây là lần đầu tiên Diệp đại nương có cảm giác thân cận với một thiếu
niên, cho nên nàng càng thêm tin tưởng suy đoán của Mộc Trường Yên.

Đi sâu vào rừng, Diệp đại nương xoay người nói:

-Ta có chút hứng thú với lai lịch của ngươi, dù sao một cô nhi của phố

Nam Sơn quyết không thể viết được công pháp như vậy. Nhưng ta sẽ không
hỏi, bởi vì mỗi người đều có bí mật riêng của mình. Thật giống như ngươi
cầu ta, nhưng không hỏi ta vì sao che dấu tu vị. Ta sẽ không coi ngươi là
một đứa bé, cho nên ngươi cũng không cần giả vờ làm đứa bé để ta buông
lòng cảnh giác…Hai bên xử sự công bằng vẫn tốt hơn.

An Tranh cười cười, lộ ra hàm răng trắng noãn, nụ cười thiên chân vô tà:

-Đai nương cứ nói đi.

Diệp đại nương nói:

-Thẳng thắn vậy, ngươi tìm ta là muốn tẩy tủy cho ngươi?

An Tranh lắc đầu:

-Không phải một mình ta, mà là ta và Đỗ Sấu Sấu.

Diệp đại nương:

-Hai người à? Vậy thì bản công pháp kia vẫn chưa đủ làm thù lao.

An Tranh nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.