ĐẠI NGHỊCH CHI MÔN - Trang 284

Hai tay chập lại, hơi gật đầu, thật giống như cảm ơn An Tranh. An Tranh
giật mình, sau đó cũng chập tay lại:

-Tiền bối không cần cảm ơn vãn bối, đây chỉ là việc mà vãn bối nên làm.

Nếu tiền bối còn chuyện gì chưa hoàn thành được, nếu nằm trong khả năng
của vãn bối, vãn bối sẽ không chối từ.

An Tranh hơi sợ hãi nên có chút hồ ngôn loạn ngữ, sau khi nói xong liền

hối hận. Vạn nhất thây khô này bảo hắn đi giết ai đó, thì phải làm sao?
Người này chết đã lâu, chỉ sợ kẻ thù cũng đã mất sớm.

Thây khô chậm rãi giơ tay lên, một tay chỉ trời, một tay chỉ đất. An

Tranh sửng sốt, hỏi một câu, ý của tiền bối, ngài từng lên trời xuống đất,
duy ngã độc tôn?

Thây khô bảo trì tư thế này khá lâu, An Tranh liền tỉnh ngộ, ông ta chỉ

trời, ý hẳn là ông ta muốn hồn quy thiên quốc. Mà một tay chỉ đất, là vì lúc
này bọn họ đang đứng trên ngọn đồi. Ông ta chỉ đất, kỳ thực là chỉ vườn
thảo dược.

-Tiền bối yên tâm, vãn bối tuyệt sẽ không nói ra nơi này cho bất kỳ ai,

không để cho tâm huyết của tiền bối bị hủy hoại.

An Tranh chắp tay thi lễ, sau đó phát hiện ngón tay của thây khô chỉ về

hướng khác. Hắn theo hướng của ngón tay nhìn sang, phát hiện một ngọn
núi đằng sau hạp cốc. Ngọn núi này cao ngất sắc bén, giống như một thanh
thần kiếm tuyệt thế cắm ở đó. An Tranh nghĩ tới câu, thủ mộ năm trăm
năm, trong lòng tự nhủ, chẳng lẽ ở đó có một tòa cổ mộ? An Tranh trầm tư
một lát, hỏi:

-Ý của tiền bối là, để vãn bối chôn cất ngài ở đó?

Thây khô đột nhiên hạ tay xuống, đầu cũng cúi xuống, không còn giơ

lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.