ĐẠI NGHỊCH CHI MÔN - Trang 306

thương thế của An Tranh không chuyển biến xấu, ngược lại tốt hơn chút.
Đợi trở lại thành Huyễn Thế Trường Cư, An Tranh đã không còn vấn đề gì
rồi. Chỉ là cả người tiều tuy, vài ngày mà gầy đi một nửa. Có điều kỳ quái
là bàn tử vất vả nhất, nhưng vẫn béo tròn, chẳng thấy gầy đi.

Lúc trở lại vũ viện, trời đã tối. Tiểu Thất Đạo trông thấy An Tranh trở về,

lắc lắc mông nhỏ chạy tới, khóc lóc nói:

-An Tranh ca ca, huynh có đau không?

An Tranh an ủi:

-Ca ca không đau, ca ca chỉ mệt thôi.

Tiến vào phòng, An Tranh lấy ra không ít thảo dược, sau đó nói qua kỳ

ngộ của mình. Lão Hoắc nhìn chằm chằm vào vòng tay của An Tranh, sắc
mặt biến ảo không ngừng. An Tranh biết lão Hoắc hẳn là nhìn ra được cái
gì, chỉ là không tiện nói trước mặt nhiều người. Có đủ thảo dược, Khúc
Phong Tử và Khúc Lưu Nhi liền bận rộn. Kỳ thực trị thương không phải là
việc khó.

Bàn tử nằm ở võng, An Tranh nằm trên giường, hai người đều mệt gần

chết, nhưng vẫn nhìn nhau cười ngây ngô.

-Khoan hẵng nói, lúc ngươi cười lên trông rất xấu.

An Tranh nói.

Bọn ta bĩu môi:

-Ngươi thì đẹp trai lắm? Con mẹ nó chứ, không phải cả người ta đau

đớn, thì ta đã cho ngươi thấy thân thể hoàn mỹ của ta rồi.

Khúc Lưu Nhi lườm hai người:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.