ĐẠI THIẾU GIA, EM LẠY CẬU! - Trang 179

chiếc xe này, về nhà với cậu. Nhưng nếu nó nói ra, họ hại cậu thì sao?
Không được, nó không muốn mất cậu, thật đáng sợ.

-“Uống có mấy viên thuốc thôi mà cũng vụng…”

Đại thiếu gia mắng, nhưng cậu lại lấy khăn lau miệng cho Sen.

-“Đỡ đau đầu chưa?”

Mới uống thuốc mà, thuốc tiên đâu, hix. Nhưng Sen vẫn trả lời khỏi rồi,

cậu thở phào nhẹ nhõm.

…..

Lúc đầu là chỉ đi nhờ xe cậu đi về, mấy hôm sau cậu qua đón Sen đi học

luôn. Biết nhà nó xa, cậu cũng không đành lòng cho nó đi bộ. Dạo này nó
cũng ốm ốm nữa.

Nhiều lúc, Thế Hiển chỉ muốn xách cổ con điên đó về nhà, khóa cửa lại,

nhốt nó. Chỉ là, mẹ cậu bảo thế không tốt, cậu thương nó, thì phải để nó tự
nguyện, nó lựa chọn hạnh phúc của nó. Cái lý luận của người lớn, tới là
phiền phức. Rõ ràng cậu đâu có thấy nó hạnh phúc, gầy như cái xác khô
mà?

Mẹ nó biết cậu hay tới đón, ngày càng đòi tiền Sen. Con gái mụ ta,

không hiểu nợ nần gì bà ta kiếp trước, mà kiếp này, như một cái máy để mụ
moi tiền.

Sen cố lắm, mấy lần cậu đưa tiền cho Sen tiêu vặt, nó đưa hết cho mẹ

rồi. Nhưng lần này mẹ nó đòi khoản lớn quá, thật khó. Nó ngại, cái hẹn mẹ
đặt ra hôm ấy, nó đã không xin cậu.

-“Tiền đâu?”

-“Con…cậu…không cho…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.