ĐẠI TIỂU THƯ - Trang 95

“Hiện giờ cháu vẫn ổn mà.”

Jacqueline trao cho Nick một nụ cười gượng ép. “Cô không nói về hai
mươi hay ba mươi triệu mà ông nội để lại cho cháu. Đó chỉ là teet toh lui.

55

Cháu thậm chí còn không thể mua được một căn nhà tử tế ở Singapore thời
buổi bây giờ. Cô đang nói về tài sản thừa kế thực sự của cháu. Là Công
viên Tyersall đó. Cháu đã thực sự chuẩn bị tinh thần để mất nó chưa?”

“Tyersall sẽ được để lại cho ba của cháu và một ngày nào đó sẽ là cháu.” -
Nick nói một cách đơn giản.

“Vậy để cô tiết lộ cho cháu một tin nhé – cha của cháu từ lâu đã không có
bất kỳ hi vọng nào được thừa kế Tyersall.”

“Đó chỉ là mấy tin đồn vớ vẩn thôi.”

“Ồ không đâu, Nicky. Đó là sự thật, và ngoài mấy tay luật sư của bà cháu
và ông cậu Alfred, cô có lẽ là người duy nhất trên hành tinh biết sự thật
này.”

Nicky lắc đầu đầy hoài nghi.

Jacqueline thở dài. “Cháu nghĩ rằng cháu biết mọi thứ. Cháu có biết rằng cô
đã ở bên cạnh bà nội cháu vào ngày cha cháu thông báo ông ấy sẽ qua cư
trú ở Úc? Cháu hẳn không hề biết rồi vì thời gian đó cháu đang đi học nội
trú mà. Bà cháu đã vô cùng tức giận với cha cháu, tới mức ngã quỵ. Tưởng
tượng mà xem, một người phụ nữ ở thế hệ của bà, một goá phụ, phải chịu
đựng những điều kinh khủng này. Cô nhớ rằng bà đã vừa khóc vừa nói với
cô, “Ở trong một dinh thự to lớn và bề thế như thế này cũng nào có nghĩa gì
khi con trai duy nhất bỏ rơi mình?” Và đó là lúc bà quyết định thay đổi di
chúc, để lại ngôi nhà cho cháu. Bà đã bỏ qua luôn cha cháu và đặt tất cả
niềm hi vọng lên cháu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.