ĐẠI VIỆT TRUYỀN KỲ - Trang 100

được, đành bỏ mặc cho nó tự tung tự tác ở nội thể.

Phạm Văn Long hiểu cơ hội này cực kỳ quý báu nên không thể đánh

mất. Hàm răng cắn vào môi bật cả máu, hắn cố duy trì sự tỉnh táo, đứng
vững trong trận đồ.

Cứ như vậy nhịp hô hấp thứ sáu đã trôi qua nhưng người thiếu niên

kia vẫn kiên cường bám trụ. Sắc mặt hắn tuy nhợt nhạt nhưng xem ra tốt
hơn trước rất nhiều.

Quang Anh kinh hô quay sang nhìn Lê Châu trưởng lão, mù mịt không

hiểu tại sao linh lực tên thiếu niên kia vốn khô cạn đột nhiên bùng nổ, tuôn
trào dũng mãnh như thế.

Hiện tại Phạm Văn Long đang cực kỳ thống khổ, cảm giác xương cốt

vỡ vụn rồi lại được mạnh mẽ tái tạo, rồi lại vỡ vụn, rồi tiếp tục tái tạo… cứ
thế diễn ra. Chỉ vài hơi thở thôi nhưng quá trình trên đã diễn ra đến cả trăm
lần.

Đến nhịp hô hấp thứ bảy, hắn cảm nhận dường như quá trình trên đã

chấm dứt, không hề có động tĩnh gì thêm nữa.

Nhận thấy đây đã là cực hạn của bản thân, hắn không dám quá tham

lam, cố gắng đứng trong trận đồ qua nhịp hô hấp thứ bảy, cảm giác đè nén
khiến hắn choáng váng, lần này không dám mạo hiểm nữa, vội thu gom lại
linh lực về đan điền, cắt đứt hoàn toàn sự phản khảng của bản thân.

Mất đi sự đối kháng, lập tức một nguồn lực đẩy khủng bố nhắm thẳng

vào hai chân khiến thân thể Phạm Văn Long bắn vọt lên không trung như
một mũi tên, vẽ thành một đường cong văng tít ra xa.

Bảy nhịp hô hấp!

Lê Châu trưởng lão khẽ gật gù, hé miệng nhàn nhạt nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.