ĐẠI XÀ VƯƠNG, THỈNH BÒ ĐI - Trang 779

"Mẫu hậu..." Tư nhi đi đến trước nàng ta nhẹ giọng gọi, một tiếng này

của nàng khiến mọi người ngây ngẩn, chẳng lẽ nàng khôi phục trí nhớ rồi
sao? Mà Ngải Vân nghe thấy Tư nhi gọi mình là mẫu thân thì không giấu
được vẻ vui sướng, “Tư nhi, con nhớ ra điều gì rồi đúng không? Mẫu thân
biết rõ là con sẽ nhớ được mà!” nói rồi vươn tay ôm Tư nhi vào lòng khóc
lớn.

"Ta chưa bao giờ mất trí nhớ cả!" Tư nhi lần nữa khiến những người có

mặt rung động, Ngải Vân vội vàng buông nàng ra hỏi: “Con không có mất
trí nhớ? Vậy chẳng lẽ… bấy lâu nay con diễn kịch sao? Con là muốn trợ
giúp mẫu thân, đúng không?” Nghĩ tới đây, Ngải Vân không khỏi vui
sướng, nàng biết mà, nữ nhi của nàng làm sao có thể không nhận ra nàng
chứ?

Tư nhi lặng lẽ gạt tay nàng ta qua một bên rồi nói: “Một tiếng vừa rồi là

lần cuối cùng ta gọi ngươi như vậy, từ lúc ngươi dùng chăn cố giết ta, ta đã
không còn là con gái của ngươi nữa rồi!”

"Cái gì?" Ngải Vân kinh hãi, một giây sau vội vàng kêu lên: “Con đừng

nghe bọn chúng nói bậy, con chính là vô ý rớt xuống hồ nước rồi bị các
nàng tráo đi a, con không được nghe bọn họ nói bậy…” Ngải Vân luống
cuống tay chân, đúng vậy, nàng ta thật sự sợ hãi, thật khó khăn mới gặp lại
được Tư nhi, nàng ta không muốn mất nàng lần nữa.

"Ngươi không cần gạt ta ta, ngươi cho rằng chuyện gì ta cũng không biết

ư? Có trách thì trách ngươi, lẽ ra lúc giết ta ngươi không nên nhắm mắt
lại!” Tư nhi nói rồi cũng khóc lớn, bị chính mẹ ruột của mình giết chết mà
phải làm ra vẻ không biết gì hết thật khiến tâm hồn ngây thơ của nàng đau
đớn.

"Nhắm mắt?" Ngải Vân lẩm bẩm rồi đột ngột trừng lớn hai mắt, đúng

vậy, lúc che chết Tư nhi nàng ta vì không đành lòng nên đã nhắm mắt lại,
chẳng lẽ…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.