ĐÁM CƯỚI GIẢ - Trang 48

BECGANXA: Quả vậy, tớ không buộc mình phải làm cái việc một người
tên là Coronda, người Tirio đã làm. Tớ nghe người ta nói rằng, ông này đặt
ra luật không một ai được mang theo vũ khí vào tòa thị chính của thành
phố, nếu ai không tuân theo lệnh này sẽ bị mất mạng. Một ngày nọ, chính
ông ta quên mất điều luật do mình ban bố nên đã đeo kiếm bước vào tòa thị
chính. Người ta liền nhắc nhở ông bằng cách đọc lại và dùng chính thanh
kiếm ấy chém vào ngực ông ta. Như vậy Coronda là người đầu tiên đặt ra
luật và vi phạm luật và cũng là người đầu tiên phải chịu hình phạt. Điều tớ
nói không phải là tớ đặt ra luật mà là để hứa rằng khi nào đả kích, tớ phải
cắn đầu lưỡi để suy tính cho hết nước đã. Nhưng bây giờ sự thể khác xưa
rồi. Hôm nay luật được chế định ra, ngày mai nó liền bị phá bỏ và hình như
thế mới phù hợp với thực tiễn. Bây giờ ai đó đã hứa sẽ sửa chữa khuyết
điểm còn lớn hơn nhiều. Ca ngợi kỷ cương là một việc, thực hành kỷ cương
ấy lại là việc khác, và quả nhiên từ nói đến làm bao giờ cũng có khoảng
cách. Mong rằng quỷ dữ chết đi cho rồi, vì tớ chẳng muốn mỗi khi nói cứ
phải cắn đầu lưỡi để suy nghĩ cho chín chắn. Tớ cũng chẳng muốn tuôn ra
những lời nhã nhặn ở đằng sau tấm mành này, nơi tớ chỉ làm cái việc ca
ngợi cái quyết định cao thượng của mình mà chẳng được ai chứng kiến.
XIPIONG: Theo như điều cậu nói, Becganxa ạ, nếu đằng ấy là người hẳn
đằng ấy sẽ là một tên đạo đức giả và tất cả những lời và việc đằng ấy nói và
làm đều là những lời nói suông, là sự lừa bịp và dối trá, được cái áo đạo
đức che ngoài. Và rồi đằng ấy làm cốt để người ta ca ngợi như tất cả những
tên đạo đức giả khác đã từng làm.
BECGANXA: Bây giờ tớ không biết lúc ấy tớ sẽ hành động như thế nào.
Có điều tớ biết chắc là lúc này tớ không muốn cứ phải cắn đầu lưỡi trước
khi nói, rằng tớ không muốn nói thoải mái vì còn biết bao điều cần phải
nói, tớ không biết đến khi nào nói hết và hơn nữa tớ sợ rằng khi mặt trời
mọc chúng ta vẫn ở trong bóng tối, vẫn chưa nói hết chuyện với nhau.
XIPIONG: Thôi, điều tốt hơn hết ta nên phó mặc cho ông trời. Đằng ấy hãy
tiếp tục câu chuyện của mình và hãy đi vào mạch chính của chuyện, chớ có
sa lầy vào những đoạn bình luận ngoại đề. Nếu làm được như thế thì dù câu
chuyện có dài đằng ấy vẫn kết thúc nhanh được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.