ĐÁM CƯỚI GIẢ - Trang 86

một vở hài kịch, tớ bị thương suýt mất mạng. Tớ không kịp trả thù kẻ đánh
tớ vì lúc ấy tớ vướng dây xích cổ. Sau đó tớ nguôi cơn tức giận nên cũng
chẳng muốn trả thù. Bởi vì chỉ ngồi nghĩ đến việc trả thù thì con người
mình sẽ tồi đi rất nhiều. Tớ ngán cái nghề diễn trò trên sâu khấu không phải
vì phải làm việc mà vì tớ thấy cái nghề này rất dễ bị chửi mắng và đánh
đập. Vì tự thương mình hơn là vì hối cải, tớ nhất quyết không trở lại gánh
hát nữa và tớ tự tu tỉnh, y hệt những kẻ đã tự tu tỉnh, từ từ bỏ những thói
xấu khi bản thân không còn đủ sức để tiếp tục làm càn. Thật tình mà nói,
bây giờ tớ tu tỉnh cũng chưa phải là muộn. Vậy là có một hôm tớ thấy đằng
ấy mang cây đèn bão cùng đi với ngài Mahude, một con chiên hiền lành, tớ
liền nhận thấy đằng ấy có vẻ phấn khởi và đang lo lắng làm tròn bổn phận
của mình. Thú thật là tớ ghen với đằng ấy và ao ước được như đằng ấy. Thế
là tớ đến bên ngài Mahude ra mắt ngài. Ngay lập tức, ngài nhận tớ và cho
tớ làm bạn với đằng ấy và ngài đem tớ về nhà thương này. Tại đây, không ít
sự kiện đã xảy ra với tớ và tớ thấy cần phải kể lại cho đằng ấy nghe, đặc
biệt là câu chuyện xảy ra giữa bốn người bệnh nằm cạnh nhau mà tớ nghe
được. Câu chuyện này ngắn thôi, không làm mất thời gian. Đây, nó như thế
này đây.
XIPIONG: Cần phải nhanh lên vì trời sáng đến nơi rồi.
BECGANXA: Ở phòng cuối nhà thương này có bốn chiếc giường kê sát
nhau. Bốn người bệnh nằm trên bốn giường ấy là: nhà thi sĩ, nhà toán học,
nhà giả kim, nhà quân sư quạt mo.
XIPIONG: Tớ nhớ là mình đã nhìn thấy hạng người lương thiện ấy rồi.
BECGANXA: Vậy là có một buổi trưa mùa hè, các cửa đều khép lại hết và
tớ nằm hóng mát dưới gầm giường của một trong bốn người ấy. Thi sĩ lên
tiếng than vãn về vận may rủi của mình. Nhà toán học thấy thế liền hỏi thi
sĩ vì sao lại than vãn. Thi sĩ trả lời: “Làm sao mà tôi lại không than vãn
được kia chứ. Vì tôi tâm niệm điều Horaxio (nhà thơ La Mã, tác giả tập
“Bàn về nghệ thuật thi ca”) nói trong sách bàn về nghệ thuật thi ca của ông
rằng: Một cuốn sách kể từ khi viết hoàn chỉnh mà chưa được mười năm thì
chưa nên công bố và tôi không những để hai mươi năm lao tâm khổ tứ để
tìm ra tứ thơ, cấu trúc cuốn sách và mười năm tiếp theo để trước tác. Đó là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.