ĐÁM CƯỚI HÀO MÔN - Trang 420

Hà Mộc An ngồi vào xe, đoàn xe chậm rãi lăn bánh.

... Vù... Vù... Vù...

“Anh đang làm gì đấy? Anh đang ở đâu? Em nói một đằng anh làm

một nẻo đúng không?!” Hạ Diệu Diệu đứng giữa phòng khách chống nạnh
nhìn đồng hồ, mười hai giờ mười phút: “Em vừa tới siêu thị không thấy
anh, giờ về anh cũng không có ở nhà. Anh nói xem anh đi đâu?”

Lái xe rẽ vào đại lộ Hà Quang.

“Anh nói đi, anh đang ở đâu? Em vừa gọi cho Vương Phong Long rồi,

anh đừng có nói dối.” Thật ra là không có gọi.

Hà An day trán, anh không sợ Vương Phong Long sẽ nói gì, chỉ là

thấy đau đầu vì tính khí nóng nảy của cô: “Anh về nhà một chuyến, nghe
điện của em là anh quay lại đây.” Hạ Diệu Diệu nghe thể lập tức hạ giọng,
cô thấy chột dạ, tay quấn quấn cái dây của balo còn chưa kịp đặt xuống,
muốn đâm đầu vào tường: “Về nhà à? Sao anh không nói sớm, anh xem bị
nói lâu như vậy. Sao mới về mà lại về nữa rồi. Anh đừng về đây nữa, về
nhà một lần không dễ dàng, chắc chắn cô chú rất nhớ anh.”

Hà An giọng nhàn nhạt: “Họ không có nhà.”

Không có nhà sao? Hạ Diệu Diệu thở phào, không có nhà thì tốt, nếu

không mình gọi anh ấy đi, mẹ chồng tương lai chắc hận mình chết mất.
Nhưng chắc chắn không thể không khách sáo một phen: “Hay là anh đừng
quay lại nữa, ở nhà lâu một chút, dù sao thì ở đây cũng không có việc gì, tối
nay em gọi Đồng Đồng qua với em. Anh cứ ở nhà với cô chú.”

“Anh sắp tới trường rồi.” Thiếu gia cho phép tôi nhắc nhở một chút:

Chúng ta chỉ vừa mới rời khỏi đường núi Hà Quang, lên đường cao tốc, còn
3 tiếng lộ trình nữa cơ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.