ĐÁM CƯỚI HÀO MÔN - Trang 453

Trần Khởi Tiểu sắc mặt vô cùng khó coi, nhưng đến đối phương là ai

cậu cũng không biết, còn chuyện của cậu đối phương lại biết tất cả. Từ nhỏ
tới lớn chưa bao giờ cậu thấy mình thảm hại như vậy. Nhưng là người thừa
kế đời thứ ba của Trần gia, cậu biết có thể hôm nay mình đã đắc tội người
không nên đắc tội rồi. Nếu anh ta biết thân phận của cậu, biết gia tộc đằng
sau cậu, thì cậu không nên sau khi đối phương đã cảnh cáo rõ ràng mà vẫn
không biết kiêng dè, nếu không có thể sẽ gây hoa cho gia tộc. Trần Khởi
Tiêu đá hộp quà đi, giống như con thú không biết phải làm gì ngoài gầm rú,
sức mạnh của cậu quá nhỏ bé không thể phá vỡ được cái lồng giam cầm
mình.

Hạ Diệu Diệu trở về nhà, nhìn thấy thứ treo trên ghế, chán nản sao lại

nhận được khăn quàng nữa, vừa đặt đồ xuống vừa nói: “Mấy hôm trước
không phải mới mua đồ cho em sao?” Cái đang quàng vẫn rất tốt. Hạ Diệu
Diệu nói vậy nhưng vẫn cầm lên soi gương.

Sao lại là màu hồng, một cái màu hồng đào, một cái hồng nhạt, cô

không thích màu hồng, mà Hà An lại thích làm ngược lại. Có điều cái khăn
này rất đẹp. Hạ Diệu Diệu tháo khăn từ trên cổ xuống, định cho Hạ Tiểu
Ngư một cái: “Đủ dùng rồi, anh đừng mua nữa nhé.”Nói rồi cô vào phòng
vệ sinh.

Hà An từ nãy vẫn không rời mắt khỏi màn hình laptop, lửa giận buổi

chiều dường như đã tan biến hoàn toàn.

Nửa tiếng sau, Hạ Diệu Diệu tắm xong, thò đầu ra từ nhà tắm: “Anh

có quần áo cần giặt không, giờ em giặt luôn cho.”

Hà An không nói gì. Hạ Diệu Diệu lại thò đầu ra: “Không có à?” rồi

lại chui vào vừa và quần áo vừa lẩm bẩm: “Hàng ngày anh có giặt quần áo
không thể, em chưa bao giờ thấy anh giặt cả.” Nhưng cô cũng thường
không có nhà, quần áo của Hà An thì lúc nào cũng sạch sẽ, chắc chắn là có
giặt: “Bình thường khi anh giặt thì cũng giặt luôn cho em đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.