ĐÁM CƯỚI KHÔNG CÓ GIẤY GIÁ THÚ - Trang 104

- Khá dài đấy n

- Tám năm, đủ để một quốc gia nghèo nàn trở nên phồn vinh. Tám năm!

Với một nhà văn có tài, đủ để lập nên một sự nghiệp. Còn tôi, bảo nó là một
con số không to tướng cũng được.

- Sao lại thế nhỉ?

- Nó thế dấy!

Tự đáp, cười nhạt. Cẩm trố mắt. Rồi như khám phá ra điều khó hiểu,

Cầm liền quài tay, kéo tay Tự, đầu gật gật, đắc ý:

- Tớ hiểu! Tớ hiểu rồi! Đúng là thế. Nhưng ta sẽ có cách xóa bỏ cái con

số không to tướng ấy chứ. Khề khề... Thế này: Tự ạ, vừa rồi nhân cuối năm,
xếp sắp lại hồ sơ cán bộ, tớ và đồng chí Dương bí thư mới phát hiện ra tờ
giấy giới thiệu cảm tình đảng của cậu do Đảng ủy E.232 gửi về! Hừ! Tại
sao cậu không nhắc tớ nhỉ. Tự trọng không phải lỗi, hoàng thân Mưxki ơi.
Nhưng yên trí. Tự à…

Tự rời tay Cầm lạng một bước ra xa, tự dưng thấy buồn thiu. Vẫn đang

cơn hào hứng, Cẩm chỉ một chùm hoa phượng đang rập rờn trên nóc một
bức tường vi bên đường, reo oang oang:

- Đẹp không kìa! Trời xanh. Hoa đỏ. Thật là hết ý! Tự ạ, bây giờ mới

thấy cái hạnh phúc vô bờ của người dạy văn học. Giá như bây giờ rũ hết
mọi chức trách, chỉ còn là một nhà giáo tri kỷ với văn chương! Kết duyên
với văn chương, ta mới hưởng thụ được vẻ đẹp mỹ miều của nàng thơ mà
người trần mắt thịt có trợn đến rách mắt, lòi con ngươi cũng không thấy
được! Mời gọi được tên sự vật một cách văn, như cậu tường nói. Kìa!
Chùm phượng vĩ. Đẹp hết xẩy! Thật là, đầu tường lửa phượng lập lòe đâm
bông!

Đang buồn mà Tự cũng phì cười vì câu nhại Kiều của Cẩm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.