ĐÁM CƯỚI KHÔNG CÓ GIẤY GIÁ THÚ - Trang 129

- Đúng thế. Vị nào đóng mũ cao, áo dài, đeo cân dai bối tử xin cứ việc.

Còn tôi, tôi xin nói thật, tôi không có động cơ nào khác là... tiền! Tiền đây,
xin công khai. Tôi dạy thêm một cua năm mươi giờ, bất kể giá cả trượt lên
trượt xuống, chỉ biết thu về đúng một chỉ. Còn các vị? Thế nào, nhà chính
trị?

Dương sượng sùng, khịt mũi:

- Nói thế là tự bôi nhọ mình. Phải có tiền để sống. Nhưng, sống là để

làm việc cho lý tưởng. Khẩu hiệu Tất cả vì học sinh thân yêu là thực chất
mọi hành vi của chúng ta.

- Trời ơi! Lý tưởng với chả học sinh thân yêu! Còn có sự bịp bợm nào

khả ố hơn thế nữa không? - Thuật thở dồn - Khốn nạn thay cho cái nghề gõ
đầu trẻ của nước Đại Cồ Việt chúng ta. Từ lâu nó đã bị hạ giá rồi, các vị ạ.
Không tin, xin mời các vị mở sách Tiếu lâm ra mà xem. Toàn chuyện các
thầy đói khát, khốn khổ khốn nạn, đến mức phải giả đò ra câu đố mà liếm
nốt chỗ mật dính ở trôn đĩa, đến mức phải ăn vụng chè!

Thảnh nguýt Thuật, dài giọng:

- Rõ sốt ruột! Hết tử vi lại đến tiếu lâm! Có thôi đi không!

Thuật trợn trừ

- Thì thôi, không tiếu lâm nữa.

- Họp đi thôi, rồi còn trần văn biến chứ!

- Không được! Phải nghe tôi kể nốt một câu chuyện có thật này đã. Một

đêm tháng năm đầu mùa phượng vừa rồi. Tại ngã ba Trần Hưng Đạo-Quang
Trung. Quãng hai mươi ba giờ. Hai tên lưu manh chặn đường trấn một
người trai trẻ xanh rớt như nước canh rau muống. Thọc tay vào túi người
này, kéo ra một chiếc ví, mở ví thấy nhõn có hai đồng bạc rách, hai tên côn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.