ĐÁM CƯỚI KHÔNG CÓ GIẤY GIÁ THÚ - Trang 169

được, phải lấy tiền đưa Xuyến. Hè này, thế nào cũng phải chi tiêu nhiều, vì
quần áo của Hoạt đã rách và ngắn cũn cỡn cả rồi.

Chiều hôm sau, khi học sinh thi xong môn hóa, Tự mới trở lại văn

phòng. Cuộc hành hương ngắn ngủi đã tiêu tán hết niềm vui trong sáng do
khung cảnh mùa thi đem lại. Xem ra, những phút vui tươi đời Tự đã ngày
càng ít ỏi, hiếm hoi. Cái Hoạt đã nghỉ hè. Được lên lớp. Nó cần được học
thêm môn toán ở hè này. Nhưng Xuyến bắt nó vứt sách vở đấy, ngồi trông
thuốc lá để Xuyến rảnh chân chạy mối manh. Xuyến đang tập tễnh bước
vào các phi vụ làm ăn lớn, lúc nào cũng lầm lầm, tính toán, vẻ tất tất tả tả,
tạt qua nhà một lát, không một lời hỏi han Tự, lại sấp ngửa ôm túi đi.

Kha đã bán được xe đạp. Gần mười ngàn chiếc xe tàng ấy thì cũng là

được giá. Nhưng, Kha còn làm số tiền ấy sinh sôi nảy nở thành mười hai
ngàn, nhờ... đánh bạc. Liều đến thế là cùng! Hay là Kha cố ý đền bù cuốn
Từ điển bị mất cho Tự, mà không muốn Tự áy náy khi nhận, nên bịa ra
chuyện đỏ đen. Dẫu sao Kha cũng cứ dúi tất cả số tiền lớn ấy cho Tự, vì
“đó là tiền của cậu” và Kha cười: “Thức thời vụ gia vị tuấn kiệt Người tuấn
kiệt là người thời thế, ông đồ con ạ!”. Tự nhăn mặt: “Xu thời, xu thế cũng
là xu, ông nhà báo lãng tử ơi!”. Hai đứa ngồi trên gác xép, Tự kể chuyện thi
cử và việc vặc nhau với bí thư chi bộ Dương, phát hiện ra cái mắt kính của
Dương là một quái vật. Kha nói vềệnh tâm thần quái gở: mười năm nay có
một bệnh nhân ngày cũng như đêm, liên tục nhai, nhai đếen hỏng cả hai
hàm răng. Rồi hai đứa lục xục tra cứu, tìm lời giải câu đố của ông Thống:
cái điển tích nghỉ hè vào tháng sáu. Không thấy. Tắt đèn, cả hai đi nằm. Tự
nghĩ lơ mơ: lạ nhỉ, khuya rồi, Xuyến đi đâu còn chưa về, cái Hoạt đã ngủ từ
nãy, sau khi xem nhờ tivi ở nhà cô Tính. Kha bỗng cụ cựa hỏi: “Câu thơ cậu
định dẫn ra hôm ấy để nói cái kiêu hãnh của kẻ tài hoa là câu gì thế?”. Tự
lặng im, để trí nhớ tự nhớ lần tò mò. Nhưng lần này thì không phải cái linh
giác bị mất cắp làm đứt đoạn trí nhớ như hôm nào ở quán trà với Kha. Lần
này là tiếng xe máy hãm rất êm nhẹ, ý tứ ở ngay ngoài sân. Rồi tiếng một
người đàn ông rất dịu dàng: “Xuyến về em nhé!”. Và cánh cửa kẹt mở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.