ĐÁM CƯỚI KHÔNG CÓ GIẤY GIÁ THÚ - Trang 301

thư cho chị Phượng? Phiêu học hết lớp 9 thì đi bộ đội, chỉ quen chị Phượng
sơ sơ. Hẳn là có một ức đoán gì vui vẻ lắm nên chị Phượng với miệng cười
và mắt đẫm nước.

- Mình đến chào bạn dây!

- Chị đi đâu?

- Mình đi B.!

Đi B. B! Đi B! Một hành trình thần thoại. Nơi ước hẹn của bao lớp

người thuở ấy. Cuối cùng thì hầu như tất cả chúng em đN bị cuốn hút vào
cơn lốc vĩ đại của chiến tranh, chúng em đều nối gót thầy và chị Phượng.

Cái bản đồ gây cho ta một ảo tưởng thú vị vì sự bé nhỏ có thể bỏ túi

được của nó. Nao nức sao khi nghĩ tới một trưa nắng vàng lồng lộng đang
mơ màng bên bờ suối, bỗng bồi hồi đứng dậy, với tiếng reo ầm vang vách
đá: “Ơ, thầy Tự. Kìa, cả chị Phượng”. Hai người, hai cái mũ tai bèo nghiêng
nghiêng. Xung quanh là chúng em, những miệng cười ngạo nghễ: Bọn đê
hèn! Chúng bay thua bọn ta rồi!

Phải hơn mười hai năm sau, chậm quá, cái ước ao kia mới đến một phần.

Hơn mười năm sau, bãi biển nọ mới vang vọng tiếng em reo: “Kìa, chị
Phượng”. Thầy Tự ơi, đó là một ngày tháng năm rất gần đây thôi, tàu em
neo lại bất thường vì sự cố và em phải lên bờ.

Rủi ro bất ngờ lại gặp may mắn quá sức. Một chiều vẩn vơ bên bãi biển,

đang dõi theo cái hành tung lăng xăng bí ẩn của con dạ tràng, em bỗng thấy
một chấm khăn đỏ rực rỡ màu hoa phượng vơ vẩn bên mép nước. Cái thú
thẩm mỹ của cuộc gặp trên sóng nước phủ một áng mây lãng mạn, thúc
giục em dấn bước. Lạ sao, mỗi bước tâm cảm một trỗi dậy những xúc động
nao nao. Cuối cùng là những nét dáng giữa trời của người nọ chập làm một
với những nét ghi lại trong bộ nhớ. Và em đã reo to.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.