ĐÁM CƯỚI KHÔNG CÓ GIẤY GIÁ THÚ - Trang 310

o O o

Căn buồng nhỏ nhắn mười bốn mét vuông của Kha chỉ có một chiết

giường con trải chiếu rách làm nhiệm vụ cái giá sách. Một góc buồng là cái
bàn viết kết cấu từ hai chiếc hòm xà phòng chồng lên nhau. Một bàn bề bộn
giấy lộn, giấy trắng, cuộc sinh nở của văn chương thật cực nhọc, khốn khổ.
Đối diện cái bếp núc văn chương ấy là cái bếp nấu ăn hàng ngày, luộm
thuộm và đơn giản, lộ rõ dấu vết của lối sống độc thân và phóng tâm coi
nhẹ mọi sự dời.

Ngồi xuống cái chiếu trải trên nền nhà, cạnh bàn văn của Kha, Tự đưa

mắt mệt mỏi nhìn bốn bức tường trống

- Vợ đâu?

Kha xòe diêm, châm lửa vào sáu ngọn bấc bếp dầu, lé mặt tránh khói:

- Bay đi Đức rồi!

- Sao?

- Lao động xuất khẩu! Chủ nghĩa đến hay. Nó che đậy được cái cần giấu

giếm. Lao động trờ thành hàng hóa đích thực. Thế mà còn mất bao công sức
hội thảo: nó là cái gì nhỉ? Nhưng, còn một khía cạnh nữa: Chia tay nhau khi
đã hết cả hơi sức để dằn vặt người thân. Vừa rồi, cô ấy viết thư về: “Anh
Kha! Nhìn những người cùng di, em giật mình: tất cả lũ chỉ có một mục
đích là... tiền! Em khóc cả đêm”.

Tự co ro:

- Sao dữ dội thế! Khắp nơi, chỗ nào cũng chấn thương!

Kha dụi mắt:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.