ĐẮM ĐUỐI - Trang 100

“Vâng, thì tôi đi đây” Tôi nói trong khi bước ra cửa.
Bằng một giọng e dè, ông gọi tôi:
“Này trung úy? Tôi rất tiếc phải làm phiền trung úy … vẫn bước về phía

cửa, tôi đáp:”

“Không hề gì …”
“Trung úy à!” Ông ta bỗng gào lên một cách tuyệt vọng. “Thế thì tôi phải

làm gì với cái bao thư mà cô Thelma đã dặn tôi là phải cất hộ cô ấy, trong tủ
sắt?”

Tôi dừng phắt lại và đồng thời Polnik cũng dừng theo. Tôi và hắn tròn

xoe mắt nhìn nhau một hồi và quay lại quầy tiếp tân.

Thái độ của viên quản lý trông bối rối thấy rõ. Ông nói:
“Trung úy thứ lỗi cho vì đã làm mất thời giờ của trung úy … Nhưng tôi

muốn biết là mình phải làm gì với cái bao thư đó?”

Tôi nhỏ nhẹ gợi ý:
“Ông có thể trao nó cho tôi.”
Khuôn mặt ông ta sáng rỡ:
“Ồ, thế thì tôi nhẹ nhõm hẳn! Trung úy hãy chờ một chút, để tôi đi lấy

ngay.”

Tôi phải chờ hết ba mươi giây dài lê thê mới trông thấy ông ta mang ra

một bao thư màu vàng có ghi chữ “Thelma Davis!”. Ông trao nó cho tôi và
liền đó, tôi trút bao thư xuống quầy. Một viên đạn khá lớn rơi ra và lăn tròn
trên quầy. Polnik chụp ngay lấy nó và liếc nhìn tôi với một ánh mắt tràn đầy
hy vọng.

“Trung úy à, phải đây là thứ mà chúng ta đang tìm kiếm?”
“Rất có thể … Không lẽ chúng ta đi tìm một cô tóc vàng được gói ghém

trong bao thư?”

Polnik rầu rĩ:
“Tôi biết chứ, trung úy. Tôi đâu còn mong đợi chuyện đó, nhất là từ khi

tôi trông thấy Thelma Davis … Trung úy à, trong vụ này, tôi đã đổi hẳn tính
nết rồi!”

Tôi nhét viên đạn vào túi, cảm ơn ông quản lý và trở về ra xe. Sau khi ghé

lại sở để bỏ Polnik, Tôi cho hắn biết là tôi sẽ đến Biệt đội hình sự và nếu có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.