ĐẮM ĐUỐI - Trang 158

một con thú hoang cách xa hai trăm thước và không để cho áo sơ mi của
mình bị vấy bẩn!”

Tôi thúc nòng súng để đẩy hắn về phía trước:
“Đã hết rồi, cái trò quyền quý đó! Bây giờ để tôi xem anh ứng xử ra sao

khi phải trực diện với một kẻ cùng đường và có võ trang! Tôi hy vọng giờ
đây John vẫn còn sống và đang chờ anh ở một nơi nào đó trong hẻm vực.
Đây là lần đầu tiên trong đời anh phải đối đầu ngang với con mồi của anh!”

Tôi và Blake chậm rãi tiến bước. Khi sắp sửa bước vào hẻm vực, Blake

đột ngột khựng lại. Hắn gào lên:

“Tôi đã nói với ông rồi, đây là chuyên điên rồ! John đang núp ở một nơi

nào đó, có thể rất gần đây và khi chúng ta trông thấy hắn thì muộn rồi!”

“Này Blake, anh sao thế? Chẳng nhẽ anh sợ à?”
Hắn tức tối:
“Sợ hãi hay ngu ngốc có gì là khác nhau? Cứ kiểu này thì coi như chúng

ta đã thua cuộc!”

“Nhưng còn đỡ tệ hơn Howard Davis và Thelma nhiều! Bây giờ anh chọn

đi, hoặc tiến vào hoặc tôi cho anh một viên đạn vào lưng!”

Hắn cầm lấy chiếc khăn quàng cổ để lau vầng trán ướt đẫm.
“Này Blake! Chỉ năm giây thôi! Hãy chọn đi!”
Hắn lặng người trong ba giây nữa rồi lại tiến bước, thật từ tốn, hắn đi vào

hẻm vực. Khi chúng tôi đã vượt qua được khoảng năm mươi thước thì một
tiếng nổ khô khốc vang lên. Blake rú lên trong khi ngã xuống. Khẩu
Winchester vuột khỏi tay hắn và lăn lóc trên nền đá lởm chởm .

Tôi đứng sững một lúc, cảm thấy cực kỳ trơ trọi. Rồi tôi cúi xuống cạnh

Blake.

Hắn ngoái đầu nhìn tôi bằng một ánh mắt căm hờn. Nét mặt hắn co rúm

trong cơn đau đớn.

Hắn rên rỉ:
“Cái giò của tôi! Gãy xương rồi, tôi không còn đi được nữa. Wheeler phải

làm gì đi chứ! Hãy đưa tôi ra khỏi đây đi!”

Giật chiếc khăn quàng đang đeo ở cổ, hắn lau vầng trán đầm đìa mồ hôi

và dùng nó để buộc phía trên gối phải. Máu tuôn xối xả dọc theo đùi, làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.