ĐẮM ĐUỐI - Trang 19

Cảnh sát trưởng Lavers gừ lên một tiếng và ngả người ra sau với vẻ thoải

mái. Ông xếp hai tay trước bụng và chăm chú nhìn tôi, không nói năng gì.
Tôi thấy trong ánh mắt ông lóe lên một thứ ánh sáng tinh quái, nhưng tôi
chẳng thể đoán được điều gì.

Một lúc sau, ông vui vẻ nói:
“Cậu nói nghe lạ quá! Nếu tôi không lầm thì vào dạo trước, cứ mỗi lần tôi

muốn nhờ đến Biệt Đội Hình Sự thì cậu luôn luôn ngăn cản và hầu như
không muốn nghe nhắc đến họ! Tôi còn nhớ là cậu vẫn hay nói, “Chúng ta
không cần phải nhờ đến họ”. Và cậu hiểu dạo đó tôi phải khổ sở biết bao để
thu xếp với những chính khách, dân biểu và các viên chức chính phủ để họ
làm ngơ cho cậu mặc sức tung hoành!”

Tôi vội vã gật đầu:
“Vâng, tôi biết điều đó chứ.”
Cảnh sát trưởng Lavers cười khẩy; nụ cười này báo cho tôi biết rằng sẽ

chẳng có gì là tốt đẹp. Lúc này, bộ mặt của Lavers trông chẳng khác gì là
một công tước.

Ông nói bằng một vẻ lịch sự lạnh lùng:
“Này Wheeler, hình như cậu đã quên một điều gì đó rồi. Trước khi được

chuyển sang công tác với tôi thì cậu là một trung úy của Biệt Đội Hình Sự
mà?”

“Thưa ông, đúng vậy.”
“Sở dĩ tôi đã yêu cầu cấp trên chuyển cậu sang đây là để cậu đặc trách về

những vụ trọng án trong vùng này. Vậy thì điều gì đã xảy ra để cậu phải ăn
nói như thế? Bộ cậu không muốn lãnh lương nữa à?”

“Thưa ông, nếu có thể kiếm được một công việc nào khác thì có lẽ tôi

cũng xin thôi việc, nhưng vì tôi chưa tìm thấy một công việc hợp ý nên…”

Lavers mỉm cười đầy vẻ khó chịu:
“Wheeler à, thế thì tôi xin tặng cho cậu cái vụ án đó! Cậu phải khổ nhọc

vì nó để cho tôi được ngồi đây và hút xì gà…”

Rồi mắt ông lóe lên ánh hy vọng và ông nói tiếp, giọng mộng mơ:
“Và biết đâu trong thời gian này tôi sẽ có dịp quen biết với một em tóc

vàng!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.