ĐẮM ĐUỐI - Trang 46

“Cô chớ có hù dọa tôi đấy nhé! Bộ cô muốn làm tôi phát rét và biến ra

khỏi nơi đây ngay chứ gì? Đương nhiên tôi không muốn thấy cái đầu của tôi
được treo bên cạnh bốn cái đầu thổ dân Da đỏ của cô!”

Nàng dịu dàng cầm lấy cái ly trong tay tôi, đặt nó xuống bàn rồi nắm lấy

tay tôi và áp nó sát vào hông nàng trong khi tay nàng vẫn giữ chặt lấy nó.

Nàng nhỏ nhẹ:
“Anh hãy nghe em này, chỉ có một cơ hội này thôi vì thế em không muốn

để vuột mất. Em muốn có một món của Howard Davis để sưu tập, một món
mà anh có thể lấy cho em.”

“Anh lấy cho em à?”
“Vâng, chính anh!” nàng ôn tồn nói. “Anh là một sĩ quan cảnh sát và

được chỉ định để điều tra về cái chết của Davis bởi vậy điều em yêu cầu
không có gì là khó đối với anh.”

Tôi hỏi ngay:
“Thế thì em muốn cái gì? Một chiếc giày? Một lọn tóc của Davis? Hay

một thứ gì đại khái như thế?”

“Không. Em chỉ muốn trái tim của hắn.”
Tôi phải nén cười khi nhìn thẳng vào Prudence và biết nàng không nói

đùa.

Tôi thốt lên:
“Cô điên rồi!”
Nét mặt nàng vẫn không thay đổi:
“Thưa anh, có phải người ta sẽ giải phẫu tử thi của Davis? Nếu anh yêu

cầu thì bác sĩ pháp y sẽ để riêng trái tim của nạn nhân cho anh… Em sẵn
sàng trả năm ngàn đô nếu anh chịu khó ngâm nó trong một hủ đựng
formaldehyde và mang đến đây. Hủ đựng trái tim thì anh khỏi lo.” Nàng suy
nghĩ một hồi “… theo em thì trái tim của Davis phải được đựng trong một
cái hủ xứng với nó, như thủy tinh Venice chẳng hạn… Em có thể đặt người
ta làm theo hình thể của một cây vợt tennis!”

“Tôi muốn nhắc lại cho cô biết rằng: cô điên quá rồi!”
Bằng một cử động dịu dàng, nàng rời khỏi đùi tôi và bước đến cửa.
Nàng lạnh lùng nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.