ĐẮM ĐUỐI - Trang 70

VI

N

ói chuyện với Blake xong, tôi lái xe thẳng về Pin City và đến nhà vào

khoảng sáu giờ rưỡi chiều. Tôi chui vào phòng tắm, dầm mình một hồi dưới
vòi nước lạnh rồi mặc lại áo quần, tôi pha cho mình một cốc rượu, đặt đĩa
nhạc Sea Shells của Peggy Lee lên dàn máy Hi Fi. Giọng hát dịu dàng và vỗ
về phát ra từ cặp loa tuyệt vời của tôi êm đềm ru tôi vào một trạng thái lâng
lâng. Giọng hát tươi mát, rõ ràng và du dương, thật thích hợp với tâm trạng
tôi vào lúc này…

Sau khi nghe hết hai mặt đĩa và uống cạn ba cốc rượu, tôi thầm nghĩ rằng

cuộc đời không đáng để sống và tôi luôn luôn có đủ xung lực để buông trôi
theo dòng đời, miễn sao được vui chơi. Vì không ăn trưa nên giờ đây tôi bắt
đầu thấy đói và thế là tôi đi xuống quán cà phê ở góc phố để ăn qua loa vài
miếng săng uýt và uống một ly cà phê khá dở.

Quá chín giờ đêm, tôi bước vào khách sạn Starlight. Nhân viên tiếp tân

cho tôi hay là cô Pénélope Calthorpe tôi nay không đi đâu nhưng cô có dặn
là không muốn bị ai quấy rầy. Cứ như thế là ở trên đời này luôn luôn có
những kẻ ham muốn được quấy rầy thiên hạ!

Sau khi gõ cửa hai lần mà không một tiếng trả lời, tôi bắt đầu chơi điệu

dộng ì ầm vào cửa nhưng lần này Pénélope chờ cho đến hồi quá độ mới chịu
mở cửa.

Nàng đứng đó, mái tóc vàng bốc lửa, nhìn thẳng vào mặt tôi, nín thinh,

xem chừng không còn lời lẽ nào để dành cho tôi nữa.

Tôi mở lời:
“Cô bậy thật! Sao không chịu mở cửa ngay cho tôi. Chỉ cần bấy nhiêu

thôi là cô đủ làm cho tôi căng thẳng thần kinh, rồi rối loạn tiêu hóa để từ đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.