ĐẮM ĐUỐI - Trang 71

phát sinh đủ chứng bệnh. Cô có biết là tiền đi bác sĩ không thôi cũng phải
mất một trăm hai mươi đô!”

“Đồ…!”
Tôi nói bằng một giọng nhân từ:
“Ồ, chớ có gọi tôi là đồ này đồ nọ. Nếu cô không quá bận rộn để làm một

việc đặc biệt nào đó, thì hãy cho phép tôi vào đi.”

“Bộ anh xỉn à?”
“Không, nhưng tôi có thể có những phản ứng mà cô không thể ngờ

được… Vậy thì cô có vui lòng để tôi vào nhà hay cô muốn phải buồn lòng
khi không ngăn được tôi vào nhà?”

“Anh không được vào.”
Pénélope thẳng thừng cho biết và toan đóng cửa trong khi tôi đưa ta giữ

cánh cửa lại.

Tôi trách nàng:
“Cô không nên tỏ ra vô lễ với một nhân viên cảnh sát.”
Cố hết sức, Pénélope bổ nhào vào cánh cửa và điều này làm tôi suýt nữa

phải gãy xương cổ tay. Dưới sức ép dữ dội này, cánh cửa chỉ còn chút nữa là
được đóng lại.

Trước tình huống như thế, tôi phải dùng thân mình để ngăn nó lại! Cánh

cửa thế là được mở rộng và Pénélope bị dội ngược ra sau, lảo đảo.

Nàng gào lên:
“Ông thật là một người quá sức lỗ mãng!”
Với một thái độ dứt khoát, tôi bước vào phòng khách và Pénélope lê gót

theo sau, sững sờ vì tức tối.

Đêm nay nàng lại một lần nữa ăn mặc theo lối Á Đông. Tôi thầm nghĩ,

phải chăng đây là yếu tố quyết định nhằm thu hút Blake? Hay là nàng muốn
tạo ra một không khí mà Blake vốn ưa thích? Hoàn toàn khó hiểu… Bên
trên chiếc quần bó sát, nàng mặc một chiếc veston ngắn bằng lụa, hơi rộng,
nhưng vẫn không che hết những đường cong hấp dẫn. Khi ngang qua gần
nàng, tôi ngửi thấy một mùi nước hoa dịu dàng và vì không biết tên loại
nước hoa này nên tôi nghĩ mình sẽ chẳng ngạc nhiên nếu nàng cho biết đó
là: “Hương Vườn Thượng Uyển!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.