ĐẮM ĐUỐI - Trang 94

VIII

T

ôi quyết định trở về sở và dừng lại ở một quán bên đường để ăn qua loa

đôi chút. Tôi ăn cho qua bữa và biết rằng như thế hôm nay… Đúng bốn giờ,
tôi bước vào văn phòng.

Vừa trông thấy tôi cô thư ký với bộ mặt khó ưa đã nói ngay:
“Trung úy Wheeler à, ông cảnh sát trưởng cần gặp trung úy gấp đấy!”
“Vâng, tôi biết chứ!… Thiếu tôi là ông ấy chịu hết nổi!”
Nàng mỉm cười, dí dỏm:
“Theo cái giọng của ổng thì em biết ổng đang cố hết sức để chịu đựng!”
Tôi gõ cửa phòng làm việc của Lavers rồi không chờ trả lời, tôi mở ra, tự

động bước vào và đóng cửa lại.

Mặt không vui, ông cảnh sát trưởng nhìn tôi lầu nhầu:
“Cậu ngồi xuống đi, Wheeler. Sao vụ án Davis đã giải quyết đến đâu rồi?”
“Thì cũng đang xúc tiến” tôi thận trọng đáp. “Nhưng theo tôi nghĩ thì hẳn

ông cũng không mấy quan tâm đến nó?”

Trước đây ông có nói với tôi là nếu tôi không tóm được tên sát nhân thì

ông sẽ giao vụ này cho biệt Đội hình sự mà?

“Đúng! Nhưng có điều là trong mấy ngày gần đây tôi đã thay đổi ý kiến.

Như cậu hiểu, bây giờ thiên hạ đều biết nạn nhân chính là Howard Davis và
báo chí bắt đầu quan tâm đến chuyện này. Chính vì vậy mà tôi phải ra tay để
xoa dịu dư luận, bởi nếu không thì sau này tôi ăn nói ra sao khi ra tranh cử?”

“Vâng.”
Lavers châm một điếu xì gà và nhìn chòng chọc vào mắt tôi:
“Nào, bây giờ cậu hãy cho tôi biết đã tới đâu?”
“Thưa, cái gì đã tới đâu ạ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.