ĐAM MÊ ĐẮT GIÁ - Trang 182

Họ đi chậm lại, cẩn thận đặt từng bước chân, chiếu đèn pin lên các bụi

rậm và tìm kiếm những màu sắc lạc loài. Họ đang đi về phía những ngôi
nhà nằm dọc theo vành đai của công viên. Tracy dừng lại. Theo ứng dụng,
họ đang ở đúng chỗ đốm sáng xanh nhấp nháy. “Nó ở đây, đâu đó thôi.” Cô
nói.

Họ quét đèn pin qua những bụi cây thấp, đi theo một vòng tròn, càng lúc

càng mở rộng thêm chu vi của nó. Bóng tối ngày càng đậm đặc hơn cản trở
công việc của họ; Tracy bị vấp vào rễ cây đến mấy lần. Sét lại đánh, lần
này sau tiếng sét đánh còn có một tiếng rắc lớn và tiếng gỗ gãy. Cô ngẩng
lên nhìn, đúng lúc thấy một cái cây mảnh khảnh bị xẻ làm đôi, nửa trên của
nó đổ sầm, làm rơi rụng các cành con của những cái cây ở gần đó, và đập
xuống mạnh đến nỗi làm rung chuyển mặt đất dưới gan bàn chân cô.

“Chuyện này thật là ngớ ngẩn.” Cô nói. Đây là việc mà Tracy trước đây

sẽ làm, cái cô Tracy không có gia đình và không có gì để mất. Cô cũng
đang đẩy Pryor và gia đình cô ấy vào nguy hiểm. Đã đến lúc rời khỏi đây
rồi. “Trở lại bãi đỗ xe đi, chờ cơn bão đi qua đã, và chúng ta sẽ gọi một đơn
vị chó nghiệp vụ.”

Nhưng lần này Pryor không muốn bỏ cuộc. “Chị thử gọi vào số điện

thoại của cô ấy đi.” Pryor nói. “Có lẽ chúng ta có thể nghe thấy nó đấy.”

Đó là một cách làm thông minh. Tracy gọi vào số của Kavita. Họ đứng

rất yên lặng, lắng tai, cố gắng nghe qua tiếng gió rít. “Em có nghe thấy gì
không?” Tracy hỏi.

“Chỉ có tiếng gió thôi.” Pryor nói.
Cuộc gọi chuyển sang hộp thư thoại. Tracy ngắt máy và gọi lại lần nữa.

Một lần nữa, họ không thể nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

“Hãy nhanh chóng cắm một cái cọc trên mặt đất và đánh dấu địa điểm

này bằng dải băng hiện trường vụ án để chúng ta có thể tìm thấy nó nếu
điện thoại của cô ấy hết pin, hoặc ứng dụng này ngừng hoạt động.” Tracy
nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.