ĐAM MÊ ĐẮT GIÁ - Trang 240

CHƯƠNG 33

Pranav tách ra khỏi các thành viên khác. Ông ta tháo kính, lau đôi mắt đỏ
ngầu và sưng vù. Giọng ông ta gần như chỉ hơn một tiếng thì thầm. “Chị có
biết chuyện gì đã xảy ra không?”

“Tôi không biết.” Tracy nói. “Tôi rất tiếc. Lúc này thì chúng tôi vẫn chưa

xác định được. Chúng tôi đang đợi các chuyên gia hoàn thành báo cáo của
họ.” Có lẽ đây chính là khía cạnh ác nghiệt nhất trong công việc của Tracy,
cô không thể nói cho gia đình nạn nhân tất cả những gì cô biết, tất cả những
gì mà cuộc điều tra của mình đã hé lộ. Cô phải đợi cho đến khi biết chắc
chắn chuyện gì đã xảy ra, và thậm chí ngay cả khi đó, cô cũng không thể
nói với bọn họ tất cả, cô phải chứng minh được từng người trong số họ vô
tội trước đã.

“Các vị tìm thấy con bé ở đâu?” Himani hỏi.
Họ sẽ sớm biết được địa điểm ấy thôi, từ các phóng viên mảng tin tức

gọi điện đến hoặc từ những người hàng xóm, mặc dù sẽ không biết rõ các
chi tiết. “Cô ấy ở trong công viên bang, ngay trên con đường này.”

“Bridle Trails ư?” Pranav hỏi, đôi mắt mở to. “Con bé đã ở đây, ở Bridle

Trails sao?” Tracy có thể nhận ra rằng thông tin ấy – cái thông tin con gái
ông ta đã ở quá gần nhà – cứa vào ông ta như một nhát dao.

“Tôi đoán ông biết rõ công viên đó?” Tracy hỏi, muốn xác nhận những

gì Aditi đã nói với họ.

“Tất nhiên rồi.” Pranav nhắm mắt và trút ra một tiếng thở dài. “Con bé

đã ở đây.” Ông ta nói và lại bắt đầu khóc. Tracy và Kins chờ đợi. Khi ông
ta đã bình tâm lại đủ để cất tiếng, Tracy đề nghị họ cùng ngồi xuống để nói
chuyện. Pranav chỉ vào cái bàn trong phòng ăn và bảo Nikhil lấy thêm mấy
cái ghế từ phòng bếp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.