ĐAM MÊ ĐẮT GIÁ - Trang 43

“Đại úy của em, một người có cái bụng to chừng này…” Pryor nói, giơ

hai cánh tay tạo dáng một cái bụng phệ. “… thực sự đã cả gan hỏi em rằng
làm thế nào mà em đeo được đai giắt súng. Chị biết em trả lời ông ta thế
nào không?”

“Không.” Tracy nói, chưa gì đã phá lên cười.
“Em nói: ‘Cũng giống như ông thôi, đại úy ạ.’” Họ cùng cười với nhau.

“Từ đó em và ông ta không bao giờ nói những chuyện như vậy nữa.” Pryor
nói. Cô ấy nhìn lên đồng hồ trên tường. “Nào, em biết là chị đang vội.
Chúng ta có thể nói tiếp chuyện về bọn trẻ sau. Chị ngồi đi.”

Tracy đẩy cái ghế lại gần máy tính hơn và ngồi xuống bên cạnh Pryor.

Pryor đưa cho cô một tập tài liệu nhiều trang, rồi quay sang bàn phím của
cô ấy và gõ. Tracy nghiên cứu bản báo cáo về người mất tích, nó cũng xuất
hiện trên màn hình của Pryor. Tiếng nhạc êm dịu phát ra từ máy tính của cô
ấy.

“Cô gái bị mất tích tên là Kavita Mukherjee.” Pryor nói. “Hai mươi tư

tuổi, đã tốt nghiệp trường Đại học Washington với tấm bằng về hóa học.”

“Chị thấy có cảm tình với cô ấy rồi đấy.” Tracy nói. Cô từng là giáo viên

dạy môn Hóa học ở trường trung học trước khi gia nhập lực lượng cảnh sát.
“Vậy là, cô ấy không phải một kẻ ngốc nghếch.”

“Chắc chắn rồi. Bạn cùng phòng cũ của cô ấy, Aditi Dasgupta, đã gửi

cho em tấm ảnh mà chị đang xem đó.”

Pryor phóng to tấm ảnh trên màn hình máy tính của mình, nó rõ hơn và

không bị nhiễu như tấm anh được in ra. Trong ảnh, Mukherjee đang ngồi
tựa người trên ghế xô-pha. Cô ấy mặc áo phông đen và quần jean rách gối.
Móng chân cô ấy được sơn màu đỏ tươi.

“Một cô gái xinh đẹp.” Tracy nói.
“Cô ấy cao một mét bảy tám và nặng năm mươi chín cân, vời mái tóc

màu nâu sẫm và đôi mắt màu xanh dương.”

“Mắt màu xanh dương? Đó hẳn là điều hiếm thấy đối với chủng tộc của

cô ấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.