ĐAM MÊ VÀ THÙ HẬN - Trang 126

‘Nhưng em không bao giờ để lộ ra,’ nàng nhanh nhẩu nói.
‘Em lúc nào cũng dè chừng, em xem hết thảy mọi người như kẻ thù.

Anh mong rằng em cởi mở và xem anh như một người bạn.’

‘Em không cần bè bạn,’ nàng nói với giọng châm chích. ‘Vả lại, em quá

hiểu bọn đàn ông để có thể tin cậy ở nơi họ.’

‘Bởi vì, em chỉ thấy những khía cạnh tệ hại nhất của họ mà thôi. Hãy để

anh làm bạn của em.’

‘Không đâu. Với lại đủ rồi. Anh chưa bao giờ khiến em phải quan tâm

đến đâu. Em đã nhắc đi nhắc lại với anh điều này khá đủ rồi, em cho là
vậy.’

Quả thực ít có hy vọng dành cho tôi. Một lần nữa tôi thấy lòng đầy bực

dọc và phẫn nộ. Hóa ra tôi không thể làm gì để khiến nàng xúc động, để
chọc thủng thấm giáp sắt hờ hững và lạnh lùng kia chăng?

‘Ít ra em cũng thẳng thắn,’ tôi nói. ‘Với em, người ta biết mình đi đến

đâu.’

‘Em muốn biết rõ điều gì ở đằng sau cái đầu của anh,’ nàng vừa nói vừa

ngắm tôi chắm chú. ‘Anh che giấu điều gì đằng sau cái vẻ dịu ngọt này?
Anh muốn gì hả Clive?’

‘Muốn em,’ tôi nói đơn giản. ‘Em làm anh ưa thích, em gợi cho anh sự

tò mò, anh muốn cảm nhận được rằng anh chiếm một chỗ đứng trong cuộc
đời em, tất cả là vậy.’

‘Anh điên hết rồi, hẳn anh đã quen biết hàng trăm phụ nữ, vậy tại sao lại

phải bận tâm vì em?’

Đúng… tại sao? Khi mà tôi đã có Carol! Tại sao lại phí bỏ thời gian để

cụng đầu vào tường, bởi vì mỗi lần lại sáng rõ hơn là Eva không hề chấp
nhận tôi? Tôi không ra sao cả, nhưng tôi phải tiếp tục cho dù không có hi
vọng.

‘Những người đàn bà khác, anh cóc cần,’ tôi nói trong lúc dừng trước

quán Nikaboh. ‘Chỉ có em là đáng kể.’

Nàng đưa hai bàn tay ra một dấu hiệu sốt ruột. ‘Anh quả là gàn dở,’

nàng bảo. ‘Đã bao nhiêu lần em nhắc đi nhắc lại rằng anh không khiến em
quan tâm và sẽ không bao giờ khiến được em quan tâm rồi mà nhỉ?’

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.