ĐAM MÊ VÀ THÙ HẬN - Trang 136

‘Thật là ngu ngốc!’ cô ta nói và đến lượt mình cũng mất kiên nhẫn. ‘Tôi

tin rằng hai chúng ta có thể kiếm tiền được, nhưng tôi đã lầm. Mặc kệ anh,
những gì liên hệ đến tôi, tôi cũng không thiết nữa, vì anh gần như đã chìm
rồi. Anh biết tôi thẳng tính, Thurston ạ, tôi cho rằng nếu anh tiếp tục xuất
hiện với người đàn bà đó, thì anh sẽ tiêu ma, sạt nghiệp, bị chôn vùi thôi.
Nếu anh không thể bỏ cô ta được, ít ra anh hãy giấu mặt.’

‘Vĩnh biệt, Merle ạ,’ tôi mở cửa, nói. ‘Không thiết gì những kẻ săn mồi

chỉ mong được chăm lo cho những món lợi tức của tôi. Còn giữa chúng ta,
chấm hết.’

‘Vĩnh biệt, Thurston, và hãy coi sóc những đồng xu của anh, anh sẽ cần

đến chúng đấy.’

Còn lại một mình, tôi sải bước trong phòng. Tại sao cô ta lại đề cập đến

những chủ nợ của tôi? Theo hiểu biết của mình, tôi không bị nợ một món
tiền lớn nào cả. Cô ta muốn nói gì. Tôi bấm chuông gọi Russell.

‘Có nhiều hóa đơn chậm trả không, Russell?’
‘Vâng, có một số. Tôi nghĩ là ông đã biết.’
Tôi bước đến bàn giấy và rút từ ngăn kéo một bó hóa đơn. ‘Lẽ ra nên

theo dõi cái này, Russell à,’ tôi bất bình nói. ‘Làm sao tôi có thể coi sóc đủ
mọi thứ trong cái hộp quỷ quái này được?’

‘Nhưng thưa ông, tôi chưa hề thấy những thứ đó. Nếu trông thấy chúng,

tôi…’

‘Được rồi, được rồi,’ tôi nói nhanh, hoàn toàn biết rằng anh ta có lý.

‘Tôi có thói quen nhét tất cả hóa đơn vào ngăn tủ này trong khi tự hứa hẹn
sẽ thanh toán chúng vào cuối tháng, và rồi tôi không nghĩ đến chúng nữa.’

Tôi ngồi xuống bảo, ‘Nào, hãy lấy bút chì và một mảnh giấy rồi ghi

những số tiền mà tôi đọc cho anh.’

‘Phải chăng… phải chăng có cái gì không ổn, thưa ông?’ Russell đột

nhiên lo lắng hỏi.

‘Hãy làm như tôi bảo và câm miệng lại.’
Trong mười lắm phút, tôi phát hiện ra mình mắc nợ đủ loại thầu cung

cấp hàng với số tiền mười ba ngàn đôla.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.