ĐAM MÊ VÀ THÙ HẬN - Trang 142

Anh ta tự cho phép mình nở một nụ cười kính cẩn.
‘Tôi hy vọng không xúc phạm đến ông, ông Clive ạ,’ anh ta vừa nói vừa

lấy khăn mùi soa chạm trán. ‘Nhất là tôi hy vọng ông có thể cắt đứt với
người đàn bà đó, cô ta chỉ có thể gây cho ông những buồn phiền mà thôi.
Trong khi cô Carol, nếu tôi được phép mạo muội, là một phụ nữ trẻ giỏi
giang. Tại sao không đến gặp cô ấy, nói sự thật với cô và yêu cầu cô giúp
đỡ? Tôi tin chắc rằng cô ấy sẽ không bỏ rơi ông đâu nếu cô ấy cảm thấy
ông thật tình thiết tha với cô ấy.’

Tôi nghĩ đến cái hẹn với Eva, nhất thiết tôi phải gặp nàng tối nay. Nghe

lời Russell thì được cái giải gì? Có thể anh ta có lý. Nhưng ngay cả trường
hợp đó, có thể nào tôi rút lui đúng vào thời điểm tôi bắt đầu tạo những bước
tiến mới với Eva?

‘Tôi sẽ suy nghĩ lại, Russell à,’ tôi đứng lên nói. ‘Nhưng trong thời

điểm này, tôi không nhìn thấy lối ra, nhưng cũng có thể ngày mai sẽ tốt
hơn… Dù sao cũng cám ơn anh đã nghe tôi nói, và cám ơn về những lời
khuyên nhủ của anh… Thôi tử tế chút đi, cố tìm cho tôi chút gì lót bụng, tôi
sẽ ra khỏi nhà hơi trễ.’

Anh ta đứng bật dậy và ném cho tôi một cái nhìn thấm thía. Tôi nhìn

thấy môi anh ta mím chặt và bộ mặt tối sầm lại, nhưng anh ta đi ra mà
không nói thêm lời nào cả. Đột nhiên tôi cảm thấy trìu mến anh ta thật tình.
Rõ ràng là anh ta bứt rứt về chuyện của tôi và anh ta khiến tôi dễ chịu khi
biết rằng ít ra tôi còn có một người quan tâm đến mình. Thời giờ tiếp theo
đối với tôi dường như bất tận, trạng thái kích động trong tôi cứ gia tăng
từng phút một. Sau bữa ăn tối, tôi nghe radio, mặt gắn chặt vào chiếc đồng
hồ quả lắc. Tới chín giờ hai mươi lăm, tôi tắt máy và cố đọc sách. Khoảng
năm phút nữa, Eva sẽ gọi điện thoại cho tôi. Thắng lợi cho tôi biết mấy!
Đây sẽ là lần đầu tiên nàng thực hiện một động tác để chúng tôi hội ngộ.
Chính là vì dù sao thì nàng vẫn nghĩ đến tôi.

Chín giờ ba mươi bảy. Tất nhiên, không ai có thể đòi hỏi nàng phải

chính xác từng phút một, nhưng thời khắc cứ trôi qua…

Russell bước vào chỉ để hỏi xem tôi có cần gì không. Với một cử chỉ

bực dọc, tôi ra dấu cho anh ta đi ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.