ĐAM MÊ VÀ THÙ HẬN - Trang 143

‘Có cần cho xe vào không, thưa ông?’
‘Không, tôi sẽ đi ngay.’
‘Ông không cần gì đến tôi nữa à?’
Tôi khó khăn để tự kiềm chế.
‘Không,’ cuối cùng tôi thong thả nói. ‘Xin chào, và đừng lo nếu tôi có

về trễ.’

Lúc anh ta đi ra, tôi toan nhìn lại chiếc đồng hồ, nhưng kịp dừng lại.

‘Hãy chờ cô ta gọi cho mi,’ tôi tự nói với mình. ‘Nhìn giờ có giúp gì dược
cho mi? Cô ta sẽ gọi bởi vì cô ta đã hứa.’

Tôi nhắm mắt lại và chờ đợi, cảm thấy niềm nghi ngờ, sự thất vọng và

nỗi nhục nhã dần dà xâm chiếm, không thể nào cưỡng được. Tôi thử đếm,
đến số tám trăm, tôi mở mắt ra và nhìn đồng hồ treo tường: nó chỉ mười giờ
mười.

Tôi bước đến điện thoại, quay số và chờ đợi. Chuông vang lên rất lâu

nhưng không thấy trả lời. Tôi gác máy.

‘Bẩn thỉu,’ tôi nói, đồ đĩ đạc chết tiệt.
Ngay lúc rót cho mình một cốc whisky và châm một điếu thuốc, tôi cảm

thấy trong tôi dâng lên một cơn cuồng nộ lạnh căm. Tôi nguyền rủa nàng,
tìm những tiếng lăng nhục tệ hại nhất. Đúng là nàng luôn như thế, không
giữ lời. Không một phút giây nào nàng nghĩ đến buổi tối lãng phí của tôi,
quả tình nàng nhạo báng những gì có thể xảy đến với tôi…

Vào lúc mười giờ rưỡi tôi lại gọi điện thoại: vẫn không thấy trả lời.

Giận rung người, tôi bắt đầu bước tới bước lui. Đồ điếm! Nhưng nàng đã
lầm khi coi tôi như một gã khờ khạo… tôi sẽ cho nàng biết tay… Đúng,
nhưng làm thế nào? Tôi không thể làm gì để chống lại nàng, không có gì,
tuyệt đối không có gì cả. ‘Chà! Nếu một mai tôi dẫn được cô đến chỗ tôi
muốn, cô sẽ phải trả giá với tôi.’

Thế đấy, tôi biết rõ là tôi sẽ không dẫn được nàng đến nơi tôi muốn, và

nếu có gặp lại nhau thì cũng vẫn tôi là kẻ phải chịu đựng, phải nhượng bộ.

Sau đó, cứ mười phút tôi lại gọi điện thoại cho nàng. Nếu chuyện này có

kéo dài suốt đêm cũng mặc. Lúc mười một giờ rưỡi, nàng trả lời, ‘Allô?’

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.