ĐAM MÊ VÀ THÙ HẬN - Trang 164

‘Không, Clive ạ. Đừng ngu ngốc nữa. Tôi đã bảo trước với anh rồi,

nhưng anh có vẻ như không muốn hiểu.’

Tôi quên béng mình ở đâu, tôi quên Gold, quên hình ảnh Eva say rượu

nằm trên giường, quên luôn Carol… Tôi không thể chấp nhận việc Eva xua
đuổi tôi như thế. Chính tôi mới là người bỏ rơi khi tôi đã chán chê, chính tôi
phải là người cho tiền và ra lệnh.

‘Nào, nào,’ tôi nói, ‘ngày mai anh tới em chịu không? Chúng ta sẽ bình

tĩnh nhắc lại mọi chuyện này.’

‘Không và không. Đến vô ích thôi, gọi điện thoại cũng vậy. Anh làm

phiền tôi quá, anh đòi hỏi quá nhiều, làm tôi mất thì giờ.’

‘Đừng giận anh, hãy để anh gặp em và giải thích với em… Anh không

ngủ được và anh không muốn quấy rầy em… nhưng anh không thể xa cách
em luôn được. Anh van em, Eva…’

‘Ôi! Đủ rồi, tôi mệt lấm. Vĩnh biệt.’ Và nàng gác máy.
‘Eva!…’
Tôi đứng một hồi lâu ngơ ngẩn nhìn máy điện thoại. Có thể như thế

sao? Hóa ra tôi là một con chó để một ả gái điếm chê tiền của mình và cấm
cửa hay sao? Trong cuộc đời tôi, tôi chưa từng chịu đựng một nỗi nhục nhã
ê chề như vậy. Tay tôi run run khi móc lại ống nghe. Tôi sẽ gặp lại nàng, sẽ
phải…

‘Ai vậy, Clive?’ Carol kêu lớn.
‘Không có gì, một người quen,’ tôi nói với một giọng khàn khàn và run

run.

‘Em không nghe,’ nàng nói và trở ra với tôi. ‘Ai thế?’
Tôi bước đến tủ rượu và tự rót cho mình. Tôi không dám nhìn nàng.

‘Không có gì, một người bạn đã uống khá say.’

‘Chà!’ Một lúc im lặng kéo dài đủ để tôi thừa dịp nốc lấy ly rượu.
‘Khát không?’ tôi hỏi trong lúc tìm một điếu thuốc.
‘Không, cám ơn.’
Tôi châm một điếu thuốc và quay sang Carol. Chúng tôi nhìn nhau rất

lâu. Đôi mắt nàng chứa đầy những dấu hỏi.

‘Thôi ta đi ngủ, anh buồn ngủ rồi,’ tôi nói với một nụ cười gượng gạo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.