ĐAM MÊ VÀ THÙ HẬN - Trang 165

Về phòng, Carol nằm lại ngay trong khi tôi đi bách bộ để hút nốt điếu

thuốc. Nàng có vẻ lo lắng bất an.

‘Anh ta muốn gì ở anh vậy?’ nàng đột nhiên hỏi.
‘Ai? Cái gì?’
‘Bạn anh đấy… Người vừa gọi điện thoại.’
‘Anh chẳng biết gì cả, hắn say bí tỉ. Quỷ tha ma bắt hắn đi cho rảnh nợ.’
‘À! Ra thế. Xin lỗi anh.’
‘Xin em tha lỗi nếu anh có hơi cộc cằn, nhưng hắn làm anh bực mình.

Em xem, nửa đêm mà bị quấy rầy như vậy…’

Nàng lại ném cho tôi một cái nhìn tra vấn, nhưng tôi đã quay đi, cởi

chiếc áo ngủ và lên giường nằm. Nàng lăn qua thu mình sát vào người tôi,
đầu kề lên vai tôi, tôi ôm nàng trong vòng tay và chúng tôi cứ để yên như
thế thật lâu trong bóng tối mà không nói lời nào. Rồi tự tôi, tôi nhắc lại với
chính mình, ‘Đồ ngu, ngu quá là ngu, mi đang làm hỏng hạnh phúc của
mình, mi điên rồi. Mi lấy vợ chưa tới năm ngày mà đã tính bài gian lận.
Người đàn bà trong vòng tay mi đây, nàng yêu mi, nàng có thể làm hất kỳ
điều gì cho mi. Trong khi Eva, cô ả có vì mi hay không? Không, mi biết rõ
điều đó.’

‘Có gì không, Clive? Buồn hả?’
‘Không đâu.’
‘Chắc không?’
‘Chắc.’
‘Phải nói với em, Clive ạ. Em muốn chia sẻ mọi chuyện với anh.’
‘Anh đã bảo là không có, em yêu. Anh mệt mà thằng khùng đó làm anh

điên tiết lên. Em ngủ đi. Ngày mai đẹp trời.’

‘Vâng. Nhưng anh sẽ nói với em nếu anh có chuyện buồn phiền chứ?’
‘Ừ.’
‘Hứa chứ?’
‘Anh thề.’
Nàng thở dài và xiết chặt tôi hơn. ‘Em yêu anh biết mấy, Clive à. Không

nên làm hỏng hạnh phúc của chúng ta, anh nhé.’

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.