ĐAM MÊ VÀ THÙ HẬN - Trang 188

không một người đàn ông nào có quyền ra lệnh cho tôi cả. Hy vọng rằng đó
là một bài học cho anh.’

Tôi nghiến răng kèn kẹt, ‘Tại sao lúc nào cô cũng muốn cho tôi những

bài học thế?’

‘Chính vì anh là một gã học trò đứt đuôi là học dốt.’
‘Tôi làm những gì cần phải làm, tôi cố gắng.’
‘Tôi chưa từng gặp một người mà muốn gạt đi lại khó khăn đến thế.’
‘Vậy ra cô muốn gạt bỏ tôi sao?’
‘Anh còn chưa nhận ra à?’
Sự xấc láo của nàng khiến tôi nổi điên. ‘Rồi cô sẽ như ý, nhưng đến

ngày đó cô sẽ hối tiếc,’ tôi xẵng giọng nói.

‘Không đâu!’ nàng cười nói.
Vậy là nàng đã thay đổi? Sự tò mò thắng cơn giận dữ của tôi ‘Sáng nay

cô có vẻ phấn khởi quá. Cô đã nhận của thừa kế hả?’

‘Không.’
Tôi chờ đợi một lời giải thích, nhưng không thấy.
‘Này, Eva, anh muốn đến thăm em.’
‘Hôm nay thì không, không thể được.’
‘Nhưng tóm lại, Eva…’
‘Em không có ở đây. Nếu anh đến sẽ không gặp ai đâu.’
‘Em đi đâu?’
‘Không liên quan gì đến anh.’
‘Được. Chừng nào anh gặp lại em?’
‘Không biết. Hãy gọi điện thoại cho em trong vài ngày tới.’
Đột nhiên, một ý nghĩ chợt đến với tôi ‘Jack đã đến hả?’
‘Vâng. Bây giờ thì anh hài lòng chưa?’
Cơn ghen xưa cũ lại xâm chiếm tôi. ‘Càng hay,’ tôi nói dối. ‘Thế em trở

về nhà một mình à?’

‘Vâng.’
‘Lâu chứ?’
‘Không biết. Đừng hỏi lắm thế. Em không biết anh ấy ở lại bao lâu.’
‘Bây giờ em chờ anh ta ư?’

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.