ĐAM MÊ VÀ THÙ HẬN - Trang 45

Tôi săm soi nàng như để đánh giá một cách chính xác những phẩm chất

và khiếm khuyết của nàng. Nàng nhìn tôi, vẻ khó chịu nhưng tò mò. Tôi đã
suy nghĩ về nàng khá nhiều đến nỗi ấn tượng ban đầu về nàng đã trở nên
mờ nhạt.

‘Này.’ tôi nói như hối tiếc, nếu cô hiểu được… nhưng cô sẽ không tin

tôi…

‘Chà! Đừng vớ vẩn lắm thế. Nào, hãy nói đi.’
‘Vậy thì đây này. Tôi nghĩ cô làm một phụ nữ có cá tính mạnh, cực kỳ

độc lập, có bản chất mãnh liệt và ý chí vững vàng, nhiều say mê và, một
điều lạ lùng là cả một sự tinh tế rất mực về tình cảm.’

Nàng ném cho tôi một cái nhìn hoài nghi. ‘Ông đã nói thế với bao nhiêu

người đàn bà rồi?’ Nhưng kỳ thực nàng cảm thấy được vuốt ve tự ái.

‘Với rất ít, thậm chí không nói với ai cả. Trừ cô ra, tôi chưa từng gặp

được một người phụ nữ có được nhiều tính cách đến thế. Quả thật tôi hiểu
cô còn quá ít và hoàn toàn tôi có thể lầm lẫn… đó chỉ là một ấn tượng ban
đầu mà thôi.’

‘Ông thấy tôi như thế thật ư?’ Lần này, nàng không đùa cợt nữa.
‘Hẳn nhiên. Bằng không thì tôi đến đây làm chi?’
‘Nhưng tôi đâu có đẹp?’ Nàng quay nhìn vào gương. ‘Tôi thấy tôi xấu

xí quá.’

‘Không phải đâu, cô có cá tính, điều đó có giá trị bội phần so với một

sắc đẹp bình thường vô vị. Ở cô có một cái gì đó khác thường, một thứ hấp
lực…’

Nàng bắt chéo hai tay trên chiếc ngực nhỏ phẳng phiu.
‘Còn tôi thì cho rằng ông chỉ là một gã dối trá khả ố,’ nàng nói với cái

nhìn cáu kỉnh. ‘Ông không nghĩ rằng tôi lạc vào trong những lời phỉnh phờ
của ông chứ? Ông muốn tìm kiếm cái gì? Tôi không có thói quen để người
ta giễu cợt đâu.’

‘Nào, hãy bình tĩnh,’ tôi cười nói. ‘Thật tình tôi phàn nàn cho cô. Đó là

vì cái mặc cảm tự ti mà cô đeo đẳng. Ta đừng nói đến nó nữa… Nhưng có
lẽ sẽ đến một ngày nào đó cô tin tôi.’

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.