ĐAM MÊ VÀ THÙ HẬN - Trang 48

bạc rồi quay đầu tức thì. Nàng không còn cái vẻ âm u cáu kỉnh nữa.

‘Có thể được nhìn cô khác hơn là với chiếc áo ngủ này chăng?’ Tôi hỏi

trong lúc ở ngưỡng cửa.

‘Có thể. Có lúc tôi ăn mặc khác đi.’
‘Này, hãy cho tôi cái thú đó vào một ngày nào đó của cô. Nhất là trong

lần tôi sắp tới, cô đừng trang điểm như thế này nhé. Nó không hợp với cô
đâu. Thôi, tạm biệt.’

Nàng đến gần tôi.
‘Cám ơn về… món quà,’ nàng mỉm cười nói.
‘Tự nhiên cả mà. À này, tôi tên là Clive. Tôi có thể điện thoại cho cô

trong nay mai không?’

‘Clive ư? Tôi có biết một người tên đó.’
Mười lăm phút đồng hồ nãy giờ, tôi quên bẵng nàng là loại người thuộc

về những ai cần đến và ý nghĩ này khiến tôi bị sốc.

‘Này, mặc kệ nó. Biết làm sao đây, đó là tên tôi. Làm sao sửa lại được?’
Nàng nhận ra sự tức tối của tôi.
‘Tôi cần biết ai đến thăm tôi,’ nàng nói như thể xin lỗi tôi.
‘Điều đó tự nó đã rõ,’ tôi nói giọng cay độc. ‘Cô thích Clarence hơn,

hay Lancelot, hoặc giả Archibalt?’

Nàng bật lên tiếng cười nhẹ và quan sát tôi với sự chăm chú.
‘Thôi, tôi nhận ra giọng nói của ông. Tạm biệt Clive.’
‘Đồng ý, nay mai sẽ gặp lại.’
Nàng gọi, ‘Marty!…’
Người đàn bà cao lớn xương xẩu từ phòng bên cạnh xuất hiện. Chị ta

đứng đó, hai tay khoanh lại và môi phảng phất một nụ cười mơ hồ.

‘Tôi sẽ sớm điện thoại cho cô,’ tôi nói và đi theo người đàn bà vào

phòng ngoài.

Khi ra đến xe, tôi quay lại nhìn ngôi nhà. Đèn đã hoàn toàn tắt ngấm.

Trong màn đêm buông phủ, nó giống như mọi ngôi nhà nhỏ khác rải đầy
các con phố nhỏ của Hollywood.

Tôi mở máy và lái về hướng một quán rượu ở bên cạnh Vine Street, chỉ

cách Brown Derby vài bước. Tôi bất thần cảm thấy mình mệt mỏi, cần phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.