ĐAM MÊ VÀ THÙ HẬN - Trang 64

VII

Trong vòng hai tuần liền, tôi không thể nào gặp được Carol. Ngày nào tôi
cũng gọi điện thoại, cả sáng lẫn tối, nhưng lần nào người ta cũng trả lời
rằng hoặc nàng ở phim trường, hoặc ở chỗ ông Gold. Phải chăng nàng tìm
cách lánh mặt tôi, hoặc giả, nàng bù đầu trong công việc, tôi không biết
nữa, nhưng có lẽ tôi không lo lắng hơn nếu tôi không nhớ lại cái cách mà
nàng rời bỏ tôi trong buổi tối hôm đó. Vẫn thường xảy ra chuyện nàng biến
mất suốt cả một tuần lễ khi nàng bận việc, nhưng lần này thì tôi lo ngay
ngáy. Tôi ý thức rằng mình đã xúc phạm nàng và làm cho nàng đau khổ.

Thông thường thì biện pháp hay hơn cả để làm dịu đi cơn giận của một

phụ nữ là cứ để yên nàng ta một mình, nhưng Carol thì không giống như
những người đàn bà khác và tôi cần phải cư xử một cách khác với nàng. Tôi
đã muốn phân trần với nàng, cam đoan là chả có gì để mà phật lòng, nhưng
thật tình tôi không chắc chắn là thuyết phục được nàng.

Tất nhiên, tôi vẫn có thể đi tìm nàng ở phim trường, nhưng tôi thích nói

chuyện qua điện thoại với nàng mà không cần hội kiến. Như tôi đã từng nói,
thật hết sức khó khăn để dối trá nàng, và nếu như tôi muốn nàng tin rằng
chẳng có gì cả giữa tôi và Eva, tôi cần hết sức thận trọng. Đó là lý do tôi
vẫn tiếp tục điện thoại và nhắn tin cho nàng hơn là đi tới xưởng phim.

Tôi ở lỳ tại căn hộ của mình trong nỗi ngán ngẩm của Russell khi anh ta

dự trù sẽ thấy tôi còn ở lại Tam Điểm ít ra cũng một tháng nữa. Tôi nghĩ
ngợi rất nhiều về Eva. Ba ngày sau cuộc gặp gỡ, tôi đã lái xe đến đường
Laurel Canyon và đi ngang trước ngôi nhà nàng ở. Tôi không dừng lại vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.