ĐAM MÊ VÀ THÙ HẬN - Trang 82

phòng làm việc. Không thể gởi cái này cho Merle được, nó không nên cơm
cháo gì cả. Nó quá tệ đến nỗi tôi khó tin được là mình đã viết.

Tôi ngồi trước máy, nhưng đầu tôi âm ỉ khó chịu, và tôi không thể viết

nối tiếp được hai câu. Nửa tiếng đồng hồ như thế, tôi điên tiết lên. Lần thứ
tư tôi lôi tờ giấy ra và ném xuống đất với một câu chửi thề.

Russell ló đầu ở cửa, ‘Đã mười giờ hơn rồi,’ anh ta nói với giọng xin

lỗi.

‘Cút ngay lập tức!’ tôi quát lên. ‘Hãy xéo khỏi đây và lạy trời, hãy để

tôi yên.’

Anh ta giật lùi đi ra, vẻ mặt chưng hửng.
Tôi lại bắt đầu gõ máy. Đến mười một giờ, đầu tôi có cơ nổ tung và tôi

sôi lên vì giận dữ. Sàn nhà rải đầy những tờ giấy nhàu nát. Vô kế khả thi.
Tôi không có khả năng viết bài báo này. Vì hốt hoảng, vì điên rồ và vì nhục
nhã, tôi toan chụp lấy chiếc máy chữ vứt nó xuống đất. Trên kia, điện thoại
lại réo lên.

‘Gì, cái gì vậy?’ tôi hỏi với giọng kiêu kỳ.
‘Tôi đợi mãi bài báo cho tờ Digest…’ Merle bắt đầu nói giọng than vãn.
‘Này, tiếp tục đợi đi!’ tôi gào lên không còn tự chủ được. ‘Cô cho tôi là

cái gì? Cô cho là tôi không có chuyện gì để làm ngoài cái việc lo viết bài
báo thổ tả của cô cho Digest chắc? Bảo chúng cứ tự mà đi… lấy! Chúng cứ
tự mình viết lấy nếu gấp đến thế!’

Và tôi cúp máy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.