ĐAM MÊ VÀ THÙ HẬN - Trang 96

Đã lâu rồi tôi không tự pha cà phê cho mình, nhưng tôi thèm đến nỗi

phải chồm dậy và đi qua phòng bên để đến một gian bếp nhỏ. Tôi đặt cà
phê lên bếp lửa và châm một điếu thuốc.

‘Nhà tắm ở đâu?’ tôi kêu lên.
‘Ở gác trên, phía tay mặt.’
Tôi leo lên một cầu thang dốc đứng: ở đầu cầu thang có ba cánh cửa.

Tôi thận trọng mở từng cánh cửa một. Chỉ trừ phòng tắm, hai gian còn lại
đều trống rỗng và đầy bụi bám. Chắc hẳn không ai bước vào mấy chỗ đó cả.
Tôi vốc nước lên mặt, chải lại tóc và trở xuống để tìm nước đang sôi. Cà
phê đã sẵn sàng, tôi đặt nó lên một chiếc khay đã có đủ cả mấy chiếc tách,
đường và kem, đoạn tôi trở về phòng.

Eva đã ngồi dậy trên giường, môi ngậm một điếu thuốc. Nàng nhìn tôi

vẻ ngái ngủ và gãi gãi đầu.

‘Đầu cổ em không chịu được,’ nàng bảo.
‘Hơi sút sổ một tí, nhưng nó không làm em xấu đâu.’
‘Anh chỉ tổ láo toét!’
‘Rồi em sẽ thấy những ngày này là dịp em tự trị liệu chứng mặc cảm tự

ty của mình đấy,’ tôi nói và châm cà phê vào tách. ‘Nếu cà phê không ngon
thì không phải là lỗi của anh đâu đấy,’ tôi nói thêm và ngồi xuống giường.

‘Uống xong em muốn được ngủ. Vậy thì đừng giở giọng ba hoa làm

chi.’

‘Đồng ý.’
Cà phê đã uống được và điếu thuốc đã giảm đi cái mùi của giấy vấn.
Nàng bắt đầu ngắm nghía các vì sao bên vuông cửa sổ, rồi đột nhiên,

‘Này, anh không đang chơi trò yêu đương qua đường đấy chứ, em tin được
không?’

Tôi suýt làm rơi chiếc tách, ‘Ma xui quỷ khiến gì mà em hỏi anh như

vậy?’

Nàng nhìn tôi, bỉu môi rồi quay mắt đi.
‘Chung quy thì anh chỉ mất công thôi,’ nàng nói bằng một giọng gay

gắt, lạnh lùng và cả quyết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.