ĐẮM SAY - Trang 10

mũ len màu đen sạch sẽ của mình ra và đập đập nó vào bắp đùi, mắt nhìn ra
đường, rồi lại đội mũ lên mái tóc bạch kim. Karl thử khe khẽ huýt sáo
nhưng nó dường như làm anh sao lãng nên anh dừng lại. Anh nuốt nước
bọt, siết chặt hai tay trong túi quần và lại nghĩ đến cô.

Anh nghĩ về cô như "'Anna tóc nâu sậm bé nhỏ' của anh", cho dù cô nói

cô cao hay tóc cô không gọn gàng đi nữa. Karl hình dung cô giống những
phụ nữ ở quê nhà: má hồng, mạnh mẽ, gương mặt góc cạnh, tóc vàng và tết
kiểu Thụy Điển. Tàn nhang, cô ấy nói. Bao dung, cô ấy nói. Mà 'bao dung'
là gì nhỉ? Anh muốn cô không chỉ 'bao dung' mà còn phải 'đẹp' nữa. Sau đó,
anh cảm thấy hối hận vì đã quá xem trọng chuyện nhỏ nhặt này, anh tiếp tục
đi tới đi lui và tự nhủ, "Vậy, khuôn mặt đẹp thì có đáng gì, Karl Lindstrom?
Tâm hồn quan trọng hơn chứ!". Tuy nói vậy nhưng Karl vẫn mong Anna là
người vừa đẹp nết lại đẹp người. Nhưng anh nhận ra rằng vẻ đẹp bên ngoài
sẽ không thật sự cần thiết để cô có thể giúp đỡ anh trong công việc đồng
áng.

Điều duy nhất anh lo lắng: Cô là người Ireland. Người ta nói rằng người

Ireland nóng tính, thích sống ở nơi mình muốn, tách biệt với thế giới bên
ngoài, chỉ giao tiếp với người thân, vui đó rồi lại nổi giận lúc nào không ai
biết. Bản thân anh là người Thụy Điển, rất đáng yêu - ít nhất anh tự cho
mình là người như vậy. Anh không nghĩ mình đối xử tệ với phụ nữ, nhưng
đôi khi nhìn mình trong gương, anh cũng lo lắng về điều này. Anh đã nói
với Anna rằng khuôn mặt của anh không búng ra sữa, nhưng càng gần đến
lúc gặp mặt Anna, anh càng thấy băn khoăn. Song anh vẫn tin cô sẽ yêu
mến mảnh đất này.

Anh nghĩ về ngôi nhà của mình, nó to hơn ở Thụy Điển. Anh nghĩ đến

đàn ngựa, một sự lựa chọn hiếm hoi khi nhiều người ở đây nuôi bò dù
chúng có giá rẻ hơn hai trăm đô la so với đàn Percheron xinh đẹp của anh.
Anh đặt tên cho chúng theo tên của người Mỹ - Belle và Bill - lúc anh mua
miếng đất. Anh nghĩ đến ngôi nhà đầy cỏ hoang mà anh phải dọn dẹp sạch
sẽ một cách kỹ càng trước lúc đi và đóng cửa cẩn thận. Anh nghĩ đến những
thửa ruộng ngũ cốc chín vàng dưới nắng mà hai năm trước đây còn là một
khu rừng hoang. Anh nghĩ đến những con suối, những con lạch, những cái
hồ, những cây thích và cả những cây thông anh trồng. Thậm chí, anh còn sở
hữu một kho dự trữ lương thực nhỏ nữa. Karl Lindstrom nghĩ, "Đúng, mình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.